Trà Cửu nhìn quanh một vòng, hỏi: “Uyển Hà đâu?”
Hôm nay ban ngày cũng không gặp Uyển Hà.
Uyển Tinh không tiện nói thẳng rằng Uyển Hà lười biếng, chỉ mơ hồ giải thích: “Hôm qua nàng ăn nhiều đồ lạnh, hôm nay trong người khó chịu, sợ lây sang chủ tử nên tạm thời không dám tới hầu hạ.”
Trà Cửu không nói gì, chỉ giang hai tay để Chỉ Nhu và Uyển Tinh giúp nàng thay đồ.
Dù Uyển Tinh không nói rõ, Trà Cửu thực ra đã hiểu rõ tâm tư của Uyển Hà.
Từ khi còn ở Bắc Phiên trước lúc xuất giá, Uyển Hà đã để mắt đến vị trí trắc phi bên cạnh Mặc Liên Kiêu Vũ. Hai người từng có chút mập mờ.
Nào ngờ Mặc Liên Kiêu Vũ tuy từng ăn sạch sẽ nàng ta, nhưng cuối cùng vẫn thấy chướng mắt, đến vị trí thị thiếp cũng không cho.
Uyển Hà tức giận, bèn chủ động theo chủ tử tiến cung.
Không có nhân duyên tốt, lại không cam tâm tình nguyện tiến cung, thì nơi nào có tâm trí mà làm việc cho tử tế?
Suốt ngày viện cớ lười biếng, hoặc ỷ vào thân phận mà sai khiến các tiểu cung nhân trong Vĩnh Nhạc cung, cũng không sợ bị Trà Cửu trách phạt.
Nhưng Trà Cửu thật sự cũng không có ý truy cứu.
Vĩnh Nhạc cung nuôi nổi một kẻ ăn không ngồi rồi. Chỉ cần Uyển Hà không làm chuyện phản bội, Trà Cửu cũng coi như mắt nhắm mắt mở cho qua.
Dạo gần đây sắp tới những ngày oi nóng, thời tiết ngột ngạt.
Giờ ngọ, ve kêu inh ỏi trên cây, Trà Cửu nằm trên giường, cơn buồn ngủ ập đến.
Uyển Tinh đang phe phẩy quạt cho nàng.
“Không hay rồi, nương nương!”
Cửa lớn tẩm điện bị đẩy tung, Chỉ Nhu hốt hoảng lao vào:
“Bên ngoài có thích khách!”
Thích khách?
Đang yên lành sao tự dưng trong cung lại có thích khách?
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai của cung nhân, xen lẫn tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng chậu hoa rơi vỡ lạch cạch.
Trà Cửu lập tức căng thẳng, quát nhỏ: “Đóng cửa tẩm điện lại!”
Chỉ Nhu run rẩy làm theo. Trà Cửu khoác áo choàng, vội ghé mắt nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ.
Trong viện, các cung nhân đang quét tước bị dọa đến co quắp, run rẩy trốn vào một góc.
Ba tên thích khách cao lớn lực lưỡng không màng tới họ, lao thẳng về phía tẩm điện của Trà Cửu!
Rõ ràng lần này thích khách nhắm vào nàng!
Trà Cửu vội ra lệnh: “Mở cửa sổ sau tẩm điện ra, trèo ra ngoài!”
Hiện tại chỉ có cách duy nhất đó là rời khỏi Vĩnh Nhạc cung, đi tìm thị vệ trong cung cầu cứu.
Chỉ Nhu trèo ra trước, cẩn thận quan sát xung quanh xác nhận an toàn rồi mới đưa tay đỡ Trà Cửu.
Nhưng chưa kịp trèo ra, cửa tẩm điện đã bị người từ bên ngoài đá mạnh, cánh cửa dày nặng lập tức biến dạng, lắc lư sắp đổ.
Uyển Tinh cố hết sức giữ chặt tầng tầng lớp lớp cửa sổ: “Nương nương mau!”
Trà Cửu căng thẳng nuốt nước bọt, lập tức ra quyết định:
“Uyển Tinh, ngươi đi trước.”
Uyển Tinh sững sờ: “Nương nương?”
“Mau lên, chậm chút nữa là không kịp.” Trà Cửu giành lấy cửa sổ từ tay nàng, ra hiệu cho nàng trèo ra trước.
Trà Cửu trong người vẫn còn thuốc cự lực, tuy chưa dùng, nhưng vẫn có thể dùng mê hồn phấn để cầm chân thích khách.
Nhưng nếu Uyển Tinh ở lại, chắc chắn sẽ chết.
Uyển Tinh nước mắt trào ra như suối: “Nô tỳ chỉ là tiện mệnh, chết không đáng tiếc! Ngài mau chạy đi!”
Thấy Uyển Tinh không chịu buông tay, mà cửa sắp bị đá văng, Trà Cửu không chần chừ nữa, lập tức uống thuốc cự lực.
Một luồng sức mạnh kỳ dị nhanh chóng tràn khắp cơ thể, Trà Cửu dùng một tay chống cửa sổ, tay kia mạnh mẽ đẩy Uyển Tinh ra ngoài.
“Nương nương ——”
“Mau đi tìm thị vệ!” Trà Cửu nói nhanh câu cuối cùng, rồi đóng sập cửa sổ lại.
Ngay lúc đó, cửa tẩm điện cũng bị đá văng, mấy tên thích khách xông vào. Thấy trong phòng chỉ có một mình Trà Cửu, chúng liền buông lỏng cảnh giác.
Tên cầm đầu giơ đao uy hiếp: “Chiêu tần, theo chúng ta đi một chuyến.”
Trà Cửu giữ bình tĩnh, vừa suy tính đường thoát vừa cố kéo dài thời gian bằng lời nói.
“Các ngươi là ai? Muốn đưa ta đi đâu?”
Tên cầm đầu cười lạnh:
“Tất nhiên là đưa ngươi về Bắc Phiên.”
Trà Cửu chậm rãi tiến về phía cái bàn:
“Các ngươi là người Bắc Phiên? Nhưng ta hình như không quen biết các ngươi.”
Tên cầm đầu bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Chiêu tần là quý nhân, làm sao nhận thức được những tiểu nhân vật như bọn ta? Đừng nhiều lời, theo chúng ta đi đi!”
Hắn ra hiệu, hai tên phía sau lập tức tiến lên định bắt Trà Cửu.
Trà Cửu nhanh tay chụp lấy lò hương trên bàn, hất mạnh tro than về phía ba tên thích khách!
Bọn chúng bị bụi làm mù mắt, tạo cơ hội cho Trà Cửu lao ra ngoài, chạy thẳng khỏi tẩm điện, hướng về phía ngoài Vĩnh Nhạc cung.
“Không xong! Không thể để nàng ta chạy ra ngoài!” Tên đầu lĩnh la lớn.
Chủ tử có lệnh, bảo bọn hắn giả dạng người Bắc Phiên, bắt Chiêu tần ra khỏi cung, rồi tạo hiện trường tử vong giả.
Nếu kinh động đến thị vệ, nhiệm vụ này e là khó thực hiện được.
Trà Cửu tim đập loạn, dốc toàn lực chạy về phía cửa cung.
Không ngờ chỉ là nhiệm vụ sinh con, lại gặp phải ám sát!
Nếu nhiệm vụ này không cho điểm SSS, Trà Cửu thật sự muốn giết chết cái hệ thống kia.
Thích khách không ngừng truy đuổi, trong khi các cung nhân ở Vĩnh Nhạc cung chỉ biết co rúm trong góc, không ai dám ngăn cản.
Chỉ có một tiểu thái giám dũng cảm lao ra đẩy ngã một tên thích khách, vừa kêu cứu vừa gào khản cả giọng.
Tên đầu lĩnh lạnh lùng, rút đao chém xuống, tiểu thái giám liền im bặt.
Không ai dám bước lên nữa.
Trà Cửu tim run bần bật, càng chạy nhanh hơn. Nhưng không ngờ, phía trước cũng bị một tên thích khách chặn lại.
Thấy tên kia chuẩn bị vươn tay tóm nàng, Trà Cửu nghiến răng, tung cú đá thật mạnh ——
Điều thần kỳ xảy ra, tên thích khách bị đá bay hơn mười mét, đập đầu vào tảng đá cạnh núi giả, ngất xỉu tại chỗ.
Hai tên còn lại sửng sốt.
Đúng lúc ấy, cửa lớn Vĩnh Nhạc cung bật mở. Vũ Văn Uyên với khí thế lạnh lùng lãnh ngạo xuất hiện, phía sau là đội cấm vệ quân ập vào, lập tức bao vây toàn bộ hiện trường.
“Bệ hạ…” Trà Cửu lẩm bẩm, ngơ ngẩn nhìn hắn.
Không phải ảo giác, là thật sự là hắn!
Lúc này Trà Cửu tóc tai rối bù, mồ hôi và nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, trông thảm hại mà lại khiến người thương tiếc.
Vũ Văn Uyên vội bước đến, đặt tay lên sau đầu nàng, ôm nàng vào ngực.
“Không có việc gì.” Hắn nghe tin có thích khách xông vào Vĩnh Nhạc cung, liền hoảng hốt lao tới đây.
Giờ thấy Trà Cửu bình an, hắn mới nhẹ nhõm đôi chút.
Uyển Tinh và Chỉ Nhu cũng vội vã chạy vào. Thấy chủ tử không sao, hai người như trút được gánh nặng, ôm nhau khóc nức nở.
Các nàng thật sự rất sợ Trà Cửu gặp chuyện không may.
Hai tên thích khách còn sống bị áp giải đến trước mặt Vũ Văn Uyên, còn tên bị đập đầu thì đã chết.
Trương Lộc sai người mang ghế ra để hai chủ tử tiện thẩm vấn.
Vũ Văn Uyên lạnh lùng nhìn hai người kia như nhìn xác chết:
“Các ngươi là ai? Ai sai khiến? Mục đích là gì? Nếu khai thật, trẫm sẽ cho chết toàn thây.”
Khăn che mặt của tên đầu lĩnh bị lột xuống. Trà Cửu nhìn một hồi cũng thấy xa lạ.
Nàng liếc nhìn Uyển Tinh, thấy nàng khẽ lắc đầu, lúc này mới nhẹ nhõm.
Không phải người của phụ thân là tốt rồi. Nếu không, nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Tên đầu lĩnh phun nước miếng về phía Vũ Văn Uyên:
“Phì! Cẩu hoàng đế! Bạo quân! Hủy diệt Tây Châu, bá chiếm Bắc Phiên, còn dám ép gả công chúa tôn quý Nguyệt Hoa làm thiếp! Người người đều có thể tru sát!”
Trà Cửu lạnh giọng: “Ngươi căn bản không phải người Bắc Phiên.”