Vũ Văn Uyên bước chân hơi dừng, đáy mắt ám quang lập lòe, ngay sau đó ôm mỹ nhân trong lòng ngực, hồi Vĩnh Nhạc cung.
Trong Vĩnh Nhạc cung hết thảy đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, các cung nhân thấy Trà Cửu được Vũ Văn Uyên ôm trở về, liền kinh ngạc không thôi.
Tin rằng chỉ trong một đêm, chuyện này liền có thể làn truyền khắp lục cung.
Bên trong tẩm điện, Vũ Văn Uyên buông Trà Cửu ra, không cẩn thận đụng phải cánh tay của nàng, liền nghe thấy nàng khẽ hít hà một hơi.
“Làm sao vậy?” Vũ Văn Uyên cúi đầu vén tay áo nàng lên, kết quả phát hiện cánh tay trắng nõn li ti những vết đỏ, rõ ràng bị thương không nhẹ.
Trà Cửu cười cười, thẹn thùng nói: “Khi tắm gội lỡ chạm đến.”
Vũ Văn Uyên nhíu mày: “Tắm gội như thế nào biến thành như vậy?”
“Ma ma trong lúc tắm trộn thêm ít nước ngâm dưa muối, nói là phải thật sạch sẽ mới dám hầu hạ bệ hạ.”
Lời nói đơn giản, nhưng rơi vào tai người hiểu chuyện như Vũ Văn Uyên thì liền rõ ràng có điều bất thường.
Nước dưa muối đó vốn dành cho những cung nhân thân phận thấp kém, lâu ngày không tắm, thân thể dơ bẩn. Trà Cửu từ nhỏ được nuông chiều, làn da trắng như tuyết, sao cần dùng thứ ấy để tắm?
Chỉ sợ ma ma kia vốn không phải người của Vĩnh Nhạc cung, mà là kẻ do cung khác sắp xếp để hành hạ Trà Cửu một phen.
Dù đã nhìn ra, Vũ Văn Uyên cũng không lập tức nổi giận, nhưng thái độ so với ban nãy thì lạnh nhạt hơn nhiều.
Loại thủ đoạn này, hắn đã gặp không ít. Phi tần cố ý để lộ vết thương, chẳng qua là muốn hắn thay mình làm chủ, xử lý người sau lưng gây chuyện.
Hắn vốn chán ghét những phi tần bụng đầy tâm cơ, tự cho là thông minh, tính kế hắn.
“Đau không?” — Hắn nhàn nhạt hỏi, tay vẫn khẽ vuốt đao bên hông.
“Không đau.” — Trà Cửu ngọt ngào cười với hắn.
Động tác trong tay Vũ Văn Uyên khựng lại một chút, có phần bất ngờ.
Trà Cửu không nói thêm lời nào, giống như thật sự không muốn truy cứu.
Vũ Văn Uyên đặt bội kiếm xuống, nét mặt lạnh lùng cũng dịu đi vài phần.
Hắn quả thật đã nghĩ nhiều rồi.
Cung nữ sau đó giúp Trà Cửu rửa sạch bụi bặm nơi bàn chân rồi thức thời lui xuống.
Trong phòng ánh nến lờ mờ, không khí dần trở nên ái muội.
Vũ Văn Uyên lại hỏi: “Thật sự không đau?”
Lần này Trà Cửu không giấu nữa. Đôi mắt đào hoa ngấn lệ, hơi nước mờ mịt, khóe môi cong lên đầy ủy khuất: “Đau.”
Dứt lời, nàng rúc vào lòng hắn, ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn.
“Chính là... nhịn đau mới có thể hầu hạ bệ hạ nha.”
Dù là Vũ Văn Uyên cũng ngẩn ra vì động tác này của Trà Cửu.
Hắn nổi tiếng tàn nhẫn, phi tần trong hậu cung ngoại trừ Huệ quý phi ra, những người khác đều như chim cút, chỉ dám cúi đầu, sợ nói sai, làm sai.
Ngay cả Huệ quý phi cũng luôn dè chừng.
Vậy mà vị tiểu công chúa này, trông thì mềm mại yếu ớt, nhưng gan lại không nhỏ.
Hắn vỗ nhẹ lên lưng nàng, cố ý trêu: “Nghe nói nàng ngưỡng mộ trẫm?”
Cơ thể mềm mại trong lòng khẽ cứng lại.
“Thiếp, thiếp...” — Trà Cửu căng thẳng đến mức xưng hô cũng rối loạn, mặt đỏ bừng như quả cà chín: “Người trong thiên hạ, hẳn là đều sùng kính cùng ngưỡng mộ bệ hạ, này có gì không đúng sao?”
Vũ Văn Uyên nắm lấy bàn chân trắng nõn của nàng — quả nhiên đúng như hắn đã tưởng tượng ở đại điện yến hội, nhỏ nhắn, tinh xảo, mềm mại đáng yêu.
“Trẫm không hỏi người trong thiên hạ, trẫm đang hỏi nàng.”
Ánh mắt hắn sâu như hồ băng, khiến Trà Cửu sa vào trong đó, rồi lại tâm sinh hoảng loạn.
“Sao không nói gì?”
Vũ Văn Uyên tiếp tục cúi xuống, hơi thở mang theo mùi Long Tiên Hương ấm áp, như từng chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua da thịt nàng.
Không biết từ lúc nào, y phục đã cởi sạch, xuân sắc tràn đầy khắp căn phòng.
“Trả lời trẫm.”
Trà Cửu bị trêu đùa đến mơ màng, đầu óc quay cuồng, không nói được cũng chẳng thể không nói.
Nàng xấu hổ cúi đầu, đôi mắt ngập nước dỗi nói: “Khinh người quá đáng…”
Mỹ nhân rơi lệ, cảnh đẹp ý vui. Đáy mắt Vũ Văn Uyên tràn đầy sắc đỏ, khó có thể khống chế.
Dòng suối chảy vào núi, đào nguyên hé lộ.
Kiều nhu, lại gan lớn — bông hoa bắc địa, thỏa sức nở rộ giữa chốn thâm cung.
Hôm sau.
Một đêm không ngủ, nhưng Vũ Văn Uyên không hề mệt mỏi. Trái lại, tinh thần sảng khoái.
Khi cung nhân đang hầu hạ hắn thay y phục, hắn đứng bên giường, ánh mắt dừng lại trên thân thể phủ đầy dấu đỏ của Trà Cửu, trên mặt nước mắt còn chưa khô.
“Trương Lộc.” — Hắn gọi.
Trương Lộc là tổng quản thái giám bên cạnh hắn.
“Bệ hạ, nô tài có mặt.”
“Người hầu hạ chiêu tần tắm rửa tối qua tất cả ma ma, cung nữ đưa vào nội ngục, cùng điều tra. Kẻ nào dám tra tấn Chiêu tần, lột da.”
Trương Lộc lập tức tuân lệnh, trong mắt lóe sáng. Trong lòng hắn biết, đây là Bệ hạ vì Chiêu tần nương nương mà xả giận.
Xem ra đêm qua Chiêu tần hầu hạ rất vừa lòng Bệ hạ.
Đợi Vũ Văn Uyên rời đi, tẩm điện lại trở về yên tĩnh. Lúc này, Trà Cửu mới từ từ mở mắt.
Hệ thống đóng chức năng che chắn, thở dài thán phục:
“Trà Trà, ngươi lợi hại thật đấy. Rõ ràng đêm qua không hé môi nửa câu, vậy mà hôm nay Vũ Văn Uyên đã chủ động xử lý ma ma làm ác.”
Trà Cửu làm nhiệm vụ nhiều năm, đương nhiên hiểu bản chất nam nhân, chỉ cần làm hắn vui vẻ trên giường, những việc nhỏ như vậy sao không thể giúp?
“Này hệ thống, hiện tại độ hảo cảm của Vũ Văn Uyên là bao nhiêu?”
“20%.”
Tối qua vất vả suốt sáu bảy hiệp, toàn thân như bị nghiền nát. Nhưng cuối cùng cũng có thu hoạch.
“Mở thương thành.” Tra Cửu còn chưa dạo qua thương thành của hệ thống sinh con.
Hệ thống lập tức mở giao diện. Mọi đạo cụ đều rõ ràng dễ hiểu.
Dược tề sinh con là đạo cụ dùng thường xuyên nhất đơn bào thai yêu cầu 1000 tích phân, song bào thai cần 2000 tích phân, đa bào thai cần 3000 tích phân nhưng cần phối hợp thêm cường thân dược tề — giá 1000 tích phân, nếu không sẽ dễ khó sinh.
Ngoài ra còn có thuốc giả mang thai, tiên nhan dược tề, danh phẩm dược tề…
“Khoan đã, mấy loại dược tề này là cái trò gì?” — Trà Cửu nghi ngờ hỏi.
Không phải là cái loại thường thấy trong mấy truyện po văn đó chứ…
Hệ thống ho khan: “Khụ khụ… cái đó ngươi không cần để ý. Chỉ biết là đối với con cưng của khí vận, dược tề này hiệu quả phụ trợ kém hơn một chút. Nhưng chỉ cần ngươi * hợp với khí vận chi tử nhiều lần, thân thể ngươi sẽ ngày càng hợp ý hắn…”
“Dừng, đừng nói quá giới hạn.” — Trà Cửu vội ngắt lời.
“Được rồi, mỗi 1% độ hảo cảm sẽ đổi được 100 tích phân. Hiện tại ngươi có 2000 tích phân, nên dùng cẩn thận.”
Trà Cửu bắt đầu suy tính.
Phải đạt độ hảo cảm 50% mới có thể mang thai, vậy nên dược tề sinh con tạm thời chưa cần đổi.
Tuy thân thể hiện tại của nàng đã rất đẹp, nhưng không nam nhân nào lại từ chối một mỹ nhân càng thêm hoàn mỹ.
Vì thế, nàng tiêu 300 tích phân để mua Tiên Nhan dược tề, dùng xong sẽ khiến dung nhan mỗi ngày một mỹ lệ, giống tiên tử hạ phàm.
Nàng còn mua thêm một lọ Cự Lực dược tề, giúp trong thời gian một chén trà có được sức mạnh vượt trội, phòng khi cần tự vệ trong tình huống bất ngờ.
Trà Cửu dạo xem đạo cụ vô cùng vui vẻ thì bên ngoài truyền vào tiếng cung nữ nhắc nhở:
“Nương nương, sắp đến giờ thỉnh an Quý phi. Đã đến lúc trang điểm rồi ạ.”