Vũ Văn Uyên vốn tưởng rằng mình tỏ vẻ lạnh lùng sẽ dọa được tiểu công chúa này. Ai ngờ lại thu về một nụ cười xán lạn.

Có ý tứ, thật là quá có ý tứ.

Hệ thống đột nhiên vui vẻ nói: “Độ hảo cảm tăng! Hiện tại là 10%!”

Trà Cửu thật sự cảm thấy lòng dạ đế vương thật khó dò:

“10%? Tương đương với mức thích một con mèo hoặc con chó đáng yêu ven đường thôi.”

Hệ thống cũng bất đắc dĩ, quân vương khát máu, máu lạnh vô tình, hết thẩy chỉ có thể tiến hành từ từ.

Vũ Văn Uyên mở miệng: “Quả nhiên như phiên vương nói, là một nhân gian chí bảo.”
“Đã là ái nữ của phiên vương, vậy phong làm tần đi. Sáng tỏ minh nguyệt, ánh sáng thanh khiết, ban phong hào, Chiêu Tần.”

Huệ Quý phi cười nhẹ, đề nghị: “Bệ hạ, thần thiếp thấy Chiêu Tần muội muội rất hợp ý, chi bằng để nàng đến Xuân Hi Cung của thiếp, cũng coi như có người bầu bạn.”

Các phi tần ngồi dưới liếc nhìn nhau, âm thầm trao đổi ánh mắt.

Ai cũng biết Huệ Quý phi đang tính toán gì, làm bạn là giả, giám sát mới là thật.

Chiêu Tần đến từ Bắc Phiên, dung mạo rực rỡ như ánh trăng, lại trẻ trung, linh động. Đổi lại là các nàng làm nam nhân, e rằng cũng sẽ động lòng, huống chi là bệ hạ?

Huệ Quý phi xưa nay được sủng ái, mọi yêu cầu miễn không đụng đến triều chính, Vũ Văn Uyên đều sẽ không cự tuyệt.

Cái gì mà sáng tỏ minh nguyệt, chờ vào Xuân Hi cung của nàng, nhất định để người tra tấn nàng ta thành bùn lầy dưới đế giày.

Nhưng lần này, nàng đã tính sai.

“Phiên vương dâng lên nhân gian chí bảo, trẫm nguyện ban cho nơi đẹp đẽ nhất, để cho Chiêu tần ở tại Vĩnh Nhạc Cung đi.”

Nói xong, Vũ Văn Uyên nâng chén rượu hướng về phía Trà Cửu một chút, rồi ngửa cổ uống cạn.

Huệ Quý phi giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Vũ Văn Uyên:

“Bệ hạ?”

Vĩnh Nhạc Cung vốn là nơi ở của mẫu thân Vũ Văn Uyên – sủng phi của tiên đế. Cung điện rộng rãi, xa hoa, còn vượt cả Khôn Ninh Cung của Hoàng hậu. Nhưng từ khi bà qua đời, cung này chưa từng giao cho phi tần nào cư ngụ, để tưởng niệm vong mẫu của bệ hạ.

Vậy mà nay lại ban cho Chiêu Tần? Đây là vinh quang cỡ nào?

Mặc Liên Tranh cảm động thay Trà Cửu, vội kéo nàng quỳ xuống khấu tạ ân.

Trà Cửu nghĩ mãi không ra.

Hành động này của Vũ Văn Uyên như thể muốn tuyên bố sự sủng ái dành cho công chúa Nguyệt Hoa. Nhưng rõ ràng hảo cảm chỉ mới 10%, đến thích còn chưa tới.

Vậy hắn đang diễn cho ai xem?

Chưa kịp nghĩ thêm, cung nữ và ma ma đã nối đuôi nhau đem nàng vây quanh rời đi, làm nàng cùng Mặc Liên Tranh ngay cả cơ hội từ biệt cũng không có.

Tắm gội, xông hương, trang điểm, búi tóc.

Sau hai canh giờ, một ma ma sắc mặt lạnh nhạt ấn nàng nằm xuống giường trong tẩm cung.

Dù không thiếu lễ nghi, thái độ lại không hề cung kính.

“Nương nương cứ nghỉ tạm ở đây. Nếu đêm nay Bệ hạ tới, sẽ tới.”

Nói xong, bà ta hành lễ rồi rời đi.

Uyển Tinh và Uyển Hà là hai tỳ nữ theo nàng từ Bắc Phiên.

Uyển Hà tức giận vì thái độ của ma ma, định lớn tiếng mắng lại, nhưng bị Trà Cửu ngăn.

“Giờ không còn ở Bắc Phiên, im lặng vẫn hơn.”

Toàn thân Trà Cửu đang nóng rát sau khi bị ma ma kia chà xát tắm gội quá mạnh.

Uyển Hà không phục: “Chẳng lẽ cứ để bọn họ kiêu căng, bắt nạt người?”

Trà Cửu không quá thích Uyển Hà vì nàng nói nhiều, ồn ào.

Quay sang Uyển Tinh, nàng dặn:

“Sau tiệc tiền triều, tìm hiểu xem Bệ hạ sẽ nghỉ lại ở đâu.”

Uyển Tinh lập tức hành lễ đi làm.

Uyển Hà lại thắc mắc: “Hôm nay là ngày đầu vào cung, theo quy củ, Bệ hạ không phải nên tới đây sao?”

Trà Cửu thản nhiên: “Trên đời này, chỉ có việc Bệ hạ muốn hay không muốn, chứ không có chuyện nên hay không nên.”
“Giờ đi làm cho ta chén pho mát. Ta đói đến hoa mắt rồi.”

Uyển Hà miễn cưỡng rời đi, Uyển Tinh quay lại sau đó với tin tức:

“Bệ hạ vốn định đến Vĩnh Nhạc Cung, nhưng nửa đường gặp thái giám từ Xuân Hi Cung đi gọi thái y, nói Quý phi bị bệnh. Bệ hạ liền đi vòng qua đó.”

Uyển Tinh lo lắng: “Nếu đêm nay Bệ hạ nghỉ lại bên Quý phi, e rằng ngày mai trong cung sẽ nghe được hướng gió, người người sẽ giẫm lên đầu chúng ta.”

Trà Cửu lại thản nhiên ăn hết hai chén pho mát, súc miệng rồi đứng dậy:

“Trang điểm cho ta. Chúng ta đi cướp người về.”

Huệ Quý phi muốn cho nàng ra oai phủ đầu? Nàng càng muốn ngẩng đầu cao hơn.

Đêm đã khuya.

Trà Cửu không đeo nhiều trang sức, chỉ cài một cây trâm minh châu đơn giản. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt không tì vết, đẹp đến động lòng người.

Vũ Văn Uyên thấy nàng xuất hiện tại Xuân Hi Cung, cũng không khỏi kinh ngạc.

“Sao nàng lại tới đây?” – Hắn nhanh chóng giấu đi vẻ ngạc nhiên, trở lại lãnh đạm.

Trà Cửu hành lễ:

“Thần thiếp mới vào cung hôm nay, nghe Quý phi tỷ tỷ bị bệnh nhẹ, về tình về lý đều nên đến thăm.”

Vũ Văn Uyên gật đầu: “Nàng có tâm.”

Sau màn trướng, Huệ Quý phi giả vờ suy yếu: “Chiêu Tần muội muội có lòng, nhưng sắc trời đã tối, muội muội mới hiến vũ, chắc cũng mệt rồi, chi bằng sớm nghỉ ngơi.”

Trà Cửu giả vờ không hiểu ý đuổi khách, chân thành:

“Thần thiếp không mệt. Bệ hạ cả ngày bận chính sự, tối lại dự yến hội, chi bằng bệ hạ về nghỉ trước, để thần thiếp ở đây chăm Quý phi tỷ tỷ.”

Huệ Quý phi nghẹn lời — ai cần nàng ta chăm? Mục tiêu là Bệ hạ kia mà!

Vũ Văn Uyên ngoài mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng thấy rất thú vị. Đây là lần đầu có người khiến Huệ Quý phi nghẹn họng đến mức mặt đỏ tai hồng.

“Không cần trẫm ở lại, nơi này đã có thái y.”

Huệ Quý phi nhịn không được, bật thốt: “Bệ hạ!”

Vũ Văn Uyên đứng dậy, dắt tay Trà Cửu, tay nàng mềm mại, ấm áp, dễ chịu.

“Nàng thân thể không khỏe, để thái y ở lại hầu hạ. Trẫm cùng Chiêu Tần đi nghỉ ngơi trước.”

Huệ Quý phi chỉ có thể tức giận nhìn bóng dáng họ rời đi, sau đó đập đồ trong phòng:

“Bệ hạ chưa từng đối với ta như thế này!”

Năm xưa nàng sinh non, để lại bệnh căn, mỗi khi nhắc tới, Vũ Văn Uyên sẽ nhiều hơn chút thương tiếc, cũng sẽ nhớ tới, cả hậu cung chỉ có mình nàng có thể mang long thai.

Nay Chiêu Tần chỉ mới vào cung ngày đầu… Tương lai sẽ thế nào?

Ánh mắt Huệ Quý phi lạnh dần.

Ra khỏi Xuân Hi Cung được vài bước, Vũ Văn Uyên phát hiện Trà Cửu đi chân trần.

Đôi chân trắng nõn của nàng đặt trên nền đất tối màu, đối lập rõ rệt.

Trong lòng Vũ Văn Uyên bỗng nổi lên cảm giác ngứa ngáy khó tả:

“Sao nàng không mang giày?”

Trà Cửu vô tội đáp:

“Thần thiếp không biết. Ở Bắc Phiên, đồng cỏ trải dài, mọi người quen đi chân trần.”

Vũ Văn Uyên cúi đầu nhìn nàng, rồi bế nàng lên. Cung nhân phía sau vội cúi đầu tránh nhìn.

“Nơi này không giống Bắc Phiên, dưới chân toàn sỏi đá sắc nhọn. Không mang giày, dễ bị thương.”

Giọng hắn thản nhiên nhưng lại như có ẩn ý.

Trà Cửu vẫn giả vờ không hiểu, nhìn quanh:

“Mặt đất đâu có sỏi đá, cũng chẳng thấy lưỡi dao nha?”

Cánh tay nàng vòng qua vai Vũ Văn Uyên, mắt long lanh hồn nhiên:

“Thần thiếp chỉ nhìn thấy Bệ hạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play