Trà Cửu đứng dậy, Uyển Tinh cùng Uyển Hà hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

"Nương nương, may mà sáng nay cung nữ Chỉ Nhu nhắc nhở, nếu không e là đã thỉnh an sai canh giờ rồi." Uyển Tinh cảm thấy áy náy vì bản thân suy xét chưa chu toàn, ngay cả việc nhỏ thế này cũng không làm tốt.

Trà Cửu mỉm cười: "Không trách ngươi. Ngươi cũng theo ta tiến cung, đối với quy củ nơi này còn chưa quen."

Nói xong, nàng quay đầu nhìn cung nữ vừa rồi nhắc nhở mình:
"Ngươi tên là Chỉ Nhu?"

Chỉ Nhu cúi đầu trả lời: "Hồi nương nương, đúng vậy."
Vừa nói, nàng vừa chỉnh lại nếp váy cho Trà Cửu.

Trà Cửu thấy nàng trầm ổn, thong dong, liền gật đầu:
"Vậy từ nay về sau, ngươi giống như Uyển Tinh, làm đại cung nữ bên cạnh ta."

Uyển Tinh và Uyển Hà đều từ Bắc Phiên đến, Trà Cửu vẫn cần một người am hiểu hoàng cung ở cạnh.
Chỉ Nhu trông có phẩm hạnh, ngày sau có thể từ từ quan sát thêm.

Chỉ Nhu đã ở hậu cung nhiều năm, vì luôn theo khuôn phép, không biết ăn nói ngọt ngào, nên vẫn không được chủ tử sủng ái. Không ngờ hôm nay lại gặp vận may.

Vừa mừng vừa lo, nàng quỳ xuống tạ ơn: "Tạ ơn nương nương, nô tỳ nhất định trung tâm tận lực phụng dưỡng nương nương."

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Trà Cửu liền xuất phát đến Xuân Hi cung.

Mới chỉ qua một đêm, toàn hậu cung đã biết vị mỹ nhân mới tới Vĩnh Nhạc cung, dám cả gan đến Xuân Hi cung tranh người.
Sáng sớm hôm nay, mọi người đều chờ xem trò vui.

Khi Trà Cửu bước vào điện, bên cạnh Huệ Quý phi đang ngồi một vị giai nhân thanh tú, trông có vài phần tương tự với Quý phi. Cả hai đang trò chuyện, khiến Quý phi vui vẻ cười không ngừng.

Đến khi thấy Trà Cửu xuất hiện, nụ cười của nàng mới phai nhạt đi một chút.

Trà Cửu còn chưa ngồi xuống, đã nghe Thục phi lên tiếng làm khó:
"Chiêu tần nương nương thật là lớn giá! Bệ hạ sáng nay đâu có miễn cho ngươi không cần thỉnh an? Tới trễ như vậy, chẳng còn chút quy củ nào."

Trà Cửu lại hành lễ với Huệ Quý phi, điềm đạm đáp:
"Quý phi nương nương và Thục phi nương nương thứ lỗi. Thần thiếp vì cả đêm không ngủ, sáng dậy quá mệt, lỡ mất canh giờ. Mong các vị nương nương lượng thứ."

Một đêm không ngủ — bốn chữ ấy vừa nói ra, bao ánh mắt ghen ghét liền đổ dồn về phía Trà Cửu.

Huệ Quý phi vẫn giữ nụ cười bên ngoài, nhưng móng tay bấm vào lòng bàn tay gần như sắp gãy:
"Chiêu tần muội muội vất vả phụng dưỡng bệ hạ, ngẫu nhiên trễ thỉnh an cũng không sao."

Thục phi liếc xéo, hừ nhẹ: "Không biết xấu hổ."

Lúc này, thiếu nữ trẻ bên cạnh Huệ Quý phi mở miệng giễu cợt:
"Tỷ tỷ thật bao dung. Nhưng quy củ là để rèn dạy. Nghe nói Bắc Phiên chỉ là vùng đất nông tiện, người nơi ấy chỉ biết nuôi ngựa trồng trọt, lo miếng ăn còn chưa xong, thì hiểu gì về quy củ?"

Trà Cửu đánh giá người vừa nói, mặt mày thanh tú, môi mỏng cằm nhọn, dáng vẻ khôn khéo, giống Huệ Quý phi không ít.

Thục phi che miệng cười: "Mẫn Giai cô nương nói đúng. Người từ đất phiên đến, vừa thiếu kiến thức vừa dã man, mới đến ngày đầu tiên đã dám tranh sủng với nương nương địa vị cao quý. Sau này còn không biết sẽ phạm thêm bao nhiêu điều vô phép."

Mấy người kẻ xướng người họa, bắt Trà Cửu quỳ mãi không cho đứng dậy.

Trương Mẫn Giai vốn muốn giúp tỷ tỷ Huệ Quý phi hả giận, liền không ngừng ép tới:
"Tỷ tỷ, cung quy không nghiêm, trên làm dưới theo. Người không tuân quy củ mà không bị phạt, chẳng phải sẽ khiến hậu cung náo loạn sao?"

Huệ Quý phi làm như không còn cách nào, thở dài:
"Các ngươi nói cũng có lý. Chiêu tần, ngươi đã có lỗi, vậy bổn cung phạt ngươi sao chép cung quy một trăm lần, cấm túc ba ngày."

Nam nhân thiên hạ tuy háo sắc, nhưng cũng bạc tình.
Một khi bị cấm túc ba ngày, niềm vui qua đi, ai còn nhớ tới một Chiêu tần?

Huệ Quý phi nói thì dịu dàng, nhưng khóe mắt đã mang đầy ý cười đắc ý.

Những thủ đoạn như vậy, Trà Cửu đã thấy quá nhiều ở hàng vạn thế giới nhỏ, muốn ứng đối căn bản không phải điều gì khó.

Nhưng hệ thống lại nhắc: "Vũ Văn Uyên hôm nay hạ triều sớm, đang hướng bên này tới."

Trà Cửu liền quyết định đổi cách ứng phó, một cách khiến Vũ Văn Uyên vừa ý hơn.

"Thần thiếp cam nguyện chịu phạt. Chỉ là, lời cô nương vừa rồi nói Bắc Phiên là nông tiện quê mùa, thần thiếp không thể đồng tình."

Thục phi lạnh lùng: "Ngươi thế nhưng còn dám tranh luận?"

Trà Cửu không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Thần thiếp không phải là tranh luận, chỉ là muốn nói rõ. Nông tiện không phải là hèn kém, mà là hiểu lầm của thế nhân. Nông là gốc, có lương thực thì dân mới no, rồi công thương, sĩ tộc, lễ nghĩa mới có nền móng phát triển. Cho nên, không phải nông tiện mà là nông quý."

Trước khi vào cung, Mặc Liên Tranh từng nói với Trà Cửu về tình hình khốn đốn của Thịnh quốc.
Dù là nước lớn, nhưng nông nghiệp lại không phát triển, luôn là nỗi lo trong lòng Vũ Văn Uyên.

Trên triều, quan lại trên triều cũng giống như Trương Mẫn Giai chỉ trọng thương, khinh nông, chẳng đưa ra được kế sách gì hữu dụng.

Quả nhiên, vừa nghe lời Trà Cửu, tiếng bước chân ngoài cửa khựng lại, Vũ Văn Uyên đang đứng nghe.

Trương Mẫn Giai khinh thường: "Nông dân chính tiện! Suốt ngày ở ruộng, người đầy bùn, chữ nghĩa không biết, lễ nghĩa đâu ra? Nếu chỉ có họ, quốc gia sao phát triển?"

Trà Cửu ngẩng đầu:
"Nếu quốc gia không có nông dân, không có lương thực, người người ăn thịt lẫn nhau, quốc gia diệt vong. Khi đó lễ nghĩa và công thương có ích gì?"

"Câm miệng!" Huệ Quý phi giận dữ vỗ bàn. " Thật to gan! Chiêu tần vọng nghị triều chính! Người đâu, kéo nàng vào nội ngục, đánh hai trăm trượng!"

Hai trăm trượng cũng đủ để Chiêu tần chết vài lần!

Lúc này, Vũ Văn Uyên cười khẽ, vỗ tay bước vào.
"Không ngờ Chiêu tần còn trẻ mà lại có hiểu biết sâu sắc như vậy."

Trà Cửu làm bộ như vừa phát hiện, mặt ửng hồng, cúi người:
"Thần thiếp tham kiến bệ hạ."

Vẻ thẹn thùng ấy khiến Vũ Văn Uyên nhớ đến đêm qua, dưới màn trướng là mỹ nhân khóc mắng dỗi hờn, khác hẳn vẻ cứng rắn vừa rồi.

"Đứng dậy đi." Vũ Văn Uyên đưa tay đỡ nàng, ý bảo nàng ngồi xuống.

Huệ Quý phi thất kinh: "Bệ hạ, Chiêu tần nàng ——"

Vũ Văn Uyên cắt lời: "Vừa rồi các ngươi nói gì, trẫm đều nghe. Hậu cung không nghị triều chính, là để trẫm khỏi bị lời tà dụ dỗ. Nhưng hôm nay nghe Chiêu tần nói, lại thấy lời nàng chân thật, rất hợp ý trẫm."

"Chẳng lẽ Huệ Quý phi cho rằng, trẫm không đủ năng lực phân biệt đúng sai?"

Huệ Quý phi tái mặt, vội quỳ: "Thần thiếp không dám có ý đó."

Trương Mẫn Giai cũng kinh hãi. Tỷ tỷ nàng khi nào từng bị răn dạy thế này?

Tất cả là tại yêu nữ Bắc Phiên kia!

Trương Mẫn Giai trừng mắt oán độc nhìn Trà Cửu, lại bị Vũ Văn Uyên bắt gặp.

"Huệ Quý phi, tiểu muội của ngươi thật thú vị."

Vũ Văn Uyên cười nhạt: "Trương gia hưởng ấp phong đất, lại xem thường nông dân, học được đạo lý này từ đâu vậy?"

Trương gia không muốn dốc sức vì nông nghiệp, nữ quyến lại dám tuyên truyền ý khinh nông trong hậu cung.

Thật khiến người chán ghét.

Trương Mẫn Giai quýnh quáng, quỳ xuống xin tha: "Thỉnh tỷ phu thứ tội ——"

Vũ Văn Uyên sa sầm mặt.

Trương Lộc lập tức quát lớn: "Trương gia cô nương! Bệ hạ là thiên tử, lời lẽ xưng hô không được vô lễ!"

Thịnh quốc dù không có Hoàng hậu, nhưng sao đến lượt muội muội Quý phi gọi Hoàng thượng là tỷ phu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play