Thân hình thám tử chấn động, trán đổ mồ hôi như hạt đậu, vẫn mạnh miệng nói: “Bệ hạ, ti chức, ti chức nói đều là sự thật.”
Mẫu thân cùng tỷ muội hắn đều làm việc dưới trướng một vị nương nương trong hậu cung. Vị kia muốn hắn vu cáo Nguyệt Hoa công chúa và Mặc Liên nhất tộc, hắn không muốn làm cũng phải làm.
Dù có mất mạng, hắn cũng muốn bảo toàn người thân.
Vũ Văn Uyên mắt chưa từng rời khỏi cuốn sách trong tay, khẽ thốt ra ba chữ lạnh lùng: "Kéo ra ngoài."
Tên thám tử mặc thường phục mặt xám như tro, không dám cầu xin tha thứ, chỉ có thể khấu tạ thánh ân.
Nhìn bộ dáng, rõ ràng hắn không định khai ra chủ mưu phía sau.
Ngay khi hắn sắp bị lôi ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, Vũ Văn Uyên như bỗng nhớ ra điều gì, chậm rãi nói:
"Trẫm nhớ người nhà ngươi làm việc trong cung Huệ quý phi? Bắt lại xử tử hết đi."
Tên thám tử lúc này mới hoảng hốt tột độ, hoảng loạn xin tha:
"Bệ hạ! Bệ hạ! Ta nói! Ta nói mà!"
Đáng tiếc, Vũ Văn Uyên không muốn nghe, lệnh người bịt miệng hắn, lôi đi.
Dưỡng Tâm Điện lại trở về yên lặng. Lúc này, thị vệ vừa rồi bị rút đao mới tiến lên, hành lễ, báo cáo lại chuyện đã điều tra được trên phố hôm nay.
Không sai, Vũ Văn Uyên phái nhiều nhóm thám tử, tách ra giám sát đoàn người của Mặc Liên nhất tộc đến kinh thành hòa thân.
Hắn vốn đa nghi, không bao giờ nghe lời một phía, tránh bị che mắt.
"Sùng kính, tâm duyệt?"
Khi nghe thị vệ nhắc lại những lời Trà Cửu nói trên phố, vị đế vương lạnh nhạt lại khẽ cười khẩy đầy chế nhạo.
Nguyệt Hoa công chúa này, thật là thú vị.
Huệ quý phi giở những trò nhỏ này, chẳng qua là lo sợ vị đệ nhất mỹ nhân Bắc Quốc trong truyền thuyết này vào cung rồi sẽ giành mất thánh sủng.
Vũ Văn Uyên không con nối dỗi, trong hậu cung chỉ có Huệ quý phi từng mang thai, nhưng chưa đầy ba tháng đã sảy, từ đó hậu cung chẳng còn động tĩnh.
Thái y nói hắn từng trúng độc khi còn trẻ, con nối dõi vô cùng khó khăn, trừ khi gặp được người có cơ thể cực tốt, mới có thể hy vọng sinh con.
Xưa nay nghĩ Huệ quý phi thể chất đặc biệt, hắn mới cho nàng địa vị cao quý, mọi việc đều dung túng.
Không ngờ bây giờ, nàng cũng dám duỗi tay đến người bên cạnh hắn.
Thật là tham vọng ngày càng lớn.
Thị vệ do dự hỏi: "Bệ hạ, vị đến từ Bắc phiên kia... nên xử trí thế nào?"
Nguyệt Hoa công chúa này không rõ có phải là mật thám của Bắc phiên hay không, nếu để trong hậu cung, e là tai họa ngầm.
Vũ Văn Uyên lại cầm cuốn sách, thản nhiên đáp:
"Cho nàng tiến cung. Coi như nuôi mèo chó bên người. Nghe lời thì giữ."
"Không nghe lời, giết."
Hơn nữa, cũng là lúc nên nạp tân nhân, gõ nhẹ vào thế lực Huệ quý phi một phen.
...
Ở một nơi khác, trong trạm dịch.
Mặc Liên Tranh đang ngồi đàm đạo với Trà Cửu.
Người từng là đại hán hai mét oai phong, giờ đây hơi cúi lưng, như lão phụ thân già nua xúc động rơi lệ.
"Nguyệt Hoa, vi phụ xin lỗi con." Mặc Liên Tranh lệ rơi đầy mặt.
"Nhưng vì dừng chiến tranh, để bá tánh được yên ổn sinh sống, ta chỉ có thể... Ai."
Trà Cửu nắm lấy bàn tay thô ráp của phụ thân, trên tay đều là vết chai do cùng làm nông với bá tánh.
Mặc Liên Tranh tuy không có tài thống nhất thiên hạ, nhưng là người nhân hậu, yêu dân như con.
"Phụ thân đừng tự trách, những gì con nói ban ngày đều là thật lòng."
Trà Cửu nghiêm túc nhìn ông, ánh mắt trong suốt:
"Con nguyện gánh lấy trách nhiệm vì hòa bình."
"Tốt, tốt!" Mặc Liên Tranh lấy ra một quyển sách cổ cũ kỹ.
"Quyển 《Vụ Mùa Lệnh》 này ghi chép kỹ thuật canh tác và cách chế tạo nông cụ. Con hãy học thuộc, rồi từ từ tiết lộ cho hoàng đế, để thấy con có giá trị. Dù không được sủng ái, hắn cũng không dám đối xử tệ bạc."
Vì con gái, ông sẵn lòng dâng cả bí tịch hoàng thất.
Trà Cửu sững sờ một chút, ngay sau đó trong lòng cảm thấy ấm áp, nhận lấy quyển sách.
Mặc Liên Tranh đột nhiên hạ giọng: "Vi phụ đã cho người điều tra, biết được Huệ quý phi trong hậu cung không dễ đối phó, con vào cung rồi, phải cẩn thận."
Trà Cửu đã từ hệ thống biết rõ tình hình hậu cung.
Vũ Văn Uyên con nối dõi khó khăn, Huệ quý phi là người duy nhất từng mang thai, địa vị nhờ đó không ai lay chuyển nổi.
Nhưng hệ thống lại nói: Đứa con kia... không phải của Vũ Văn Uyên.
Thật đúng là đội nón xanh to tướng.
"Phụ thân yên tâm, con vào cung rồi sẽ làm tròn bổn phận phi tần, phụng dưỡng quân vương, cố gắng sinh con nối dõi. Người không phạm ta, ta không phạm người."
Nghe đến sinh con, Mặc Liên Tranh hơi há miệng, nhưng rồi lại không nói gì.
Hôm sau, Thịnh Quốc mở yến tiệc chiêu đãi sứ thần Bắc phiên.
Trong đại điện rộng lớn, cột trụ vàng rồng, minh châu sáng rực, quyền thần tụ họp, tiếng nói cười vang vọng.
Vũ Văn Uyên ngồi trên đại điện, bên trái là Thái hậu, bên phải là Huệ quý phi – người nắm quyền hậu cung hiện tại.
Mặc Liên Tranh đứng dậy chắp tay: "Thần còn một bảo vật, muốn dâng lên bệ hạ."
Vũ Văn Uyên hỏi: "Ồ? Bảo vật gì mà còn quý hơn cả Bắc phiên?"
"Quý hay không, còn thỉnh bệ hạ tự định đoạt."
Ông vỗ vỗ tay. Hai vũ cơ bước nhẹ vào cùng dàn nhạc, bắt đầu biểu diễn.
Theo tiếng đàn ngày càng dày đặc, vài âm thanh tiếng trống nổi lên.
Huệ quý phi cười: "Kỳ lạ thật, nhạc sư không đánh trống, sao lại có tiếng trống?"
Tiếng trống mỗi lúc một gần. Hơn mười thái giám khiêng một chiếc trống lớn vào điện, trên đó, Trà Cửu mặc váy hồ màu xanh biếc, đứng uyển chuyển.
Đệ nhất mỹ nhân Bắc phiên, tuy che mặt bằng sa, đeo vàng phỉ thúy, vẫn đủ khiến người người động tâm.
"Đây chính là vị từ Bắc phiên tới." Cung tì Xuân Lan nói khẽ bên tai Huệ quý phi.
Sắc mặt Huệ quý phi khẽ biến, nhưng rất nhanh lấy lại bình thản.
Trà Cửu nhảy múa, chân trần gõ trống, kết hợp với nhạc khí, càng thêm uy lực.
Huệ quý phi ghé sát Vũ Văn Uyên, làm như lo lắng kì thật là giấu giếm chỉ trích:
"Bệ hạ, nước ta vốn không để nữ tử hiến vũ trước mọi người vì coi đó là bất nhã, nhưng vũ cơ này lại chân trần mà múa, thật sự có chút tổn hại phong tục."
Vũ Văn Uyên ánh mắt vẫn không rời khỏi đôi chân trắng nõn điểm họa xinh xắn kia. Lòng vốn tĩnh lặng của hắn, bất giác xao động.
Thấy Vũ Văn Uyên không đáp lại, Huệ quý phi im lặng.
Điệu múa kết thúc, Mặc Liên Tranh dắt Trà Cửu tiến lên.
"Bệ hạ, đây là ái nữ của thần – Mặc Liên Nguyệt Hoa, nguyện dâng lên để thể hiện lòng quy thuận của Bắc phiên!"
Trà Cửu ngoan ngoãn hành lễ, âm thầm hỏi hệ thống:
"Hảo cảm hiện tại của Vũ Văn Uyên với ta bao nhiêu?"
Hệ thống lạnh lùng đáp: "5%."
"Cái gì?" Trà Cửu suýt hét ra tiếng.
Đây là tuyệt chiêu mỗi khi nàng xuyên không, nam chủ đều lập tức cởi sạch phòng bị, sủng ngọt thấu trời, kẻ ngược thì hối hận khóc lóc.
Nam chủ này sao lại không dao động?
Chẳng lẽ phải mang thai trăm triệu bảo bảo hắn mới động lòng?
Hệ thống do dự: "Thực ra trước khi ngươi nhảy, Vũ Văn Uyên đã tăng 4% hảo cảm, chắc do nghe lời của thám tử hôm qua."
Trà Cửu đau lòng: "Vậy là ta nhảy một hồi... chỉ tăng 1%?"
"Có còn hơn không."
Đang lúc Trà Cửu cúi đầu trò chuyện cùng hệ thống, giọng đế vương lạnh lùng vang lên:
"Ngẩng đầu lên."
Trà Cửu tháo khăn che mặt, ngẩng đầu.
Trước mắt là một người cao lớn, dung mạo lãnh đạm, ánh mắt sâu thẳm như chim ưng, như có thể nhìn thấu mọi âm mưu dối trá.
Bị hắn nhìn chằm chằm, Trà Cửu sững sờ, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười.
Nụ cười kia giống như mưa thuận gió hòa, khiến tuyết sơn cũng tan rã.