Trương Bách Hải suy sụp ngồi liệt trên đất.
Đúng vậy, bọn họ hưởng vinh hoa phú quý quá lâu, đã quên mất xuất thân ti tiện của mình.
Hắn đã làm một chuyện ngu xuẩn.
Mà chuyện ngu xuẩn này có thể khiến hắn, khiến cả tỷ tỷ hắn, và toàn bộ Trương gia, bị kéo xuống đáy cùng nhau!
Trương Bách Hải hối hận không thôi.
Lúc này, cấm vệ quân đến báo: "Bệ hạ, Trương Viễn Sơn đại nhân đang ở ngoài cung cầu kiến!"
Vũ Văn Uyên không muốn nghe lời cầu xin của Trương gia: "Không gặp."
Cấm vệ quân lại nói: "Nếu bệ hạ không muốn gặp Trương đại nhân, Trương đại nhân có lời muốn ti chức hồi bẩm lại."
"Nói."
"Việc Trương Bách Hải đã làm là bất trung, bất kính, chính là sỉ nhục của Trương gia. Thỉnh bệ hạ công minh phán xét. Từ nay về sau, Trương gia sẽ loại bỏ hắn khỏi gia phả, hoàn toàn cắt đứt quan hệ."
Trà Cửu kinh ngạc.
Tưởng rằng Trương gia đến để cứu người, không ngờ lại đoạn tuyệt nhanh như vậy để tự bảo toàn.
Trương Bách Hải, vì tỷ tỷ mà đứng ra báo thù, cuối cùng lại trở thành một trò cười.
Nàng nhìn về phía Trương Bách Hải trong ngục, ánh mắt mang theo thương hại. Hắn đã từ kinh hãi đến mức không thể tin nổi, rồi phát điên, vừa khóc vừa cười.
Vũ Văn Uyên đã quá quen với sự vô tình của Trương gia, nên cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.
Bọn họ đoạn tuyệt quá nhanh, khiến Vũ Văn Uyên không có cớ để tiếp tục làm khó.
"Đem hai trăm năm mươi hình phạt trong nội ngục thi hành một lượt, thi thể ném về trước cửa Trương gia."
Nội ngục tổng quản cúi đầu: "Tuân lệnh."
Rời khỏi nội ngục, giọng điệu của Vũ Văn Uyên trở nên dịu dàng, hoàn toàn khác với lúc nãy:
"Làm nàng sợ rồi phải không?"
Trà Cửu lắc đầu: "Thần thiếp không sao."
Đi theo Vũ Văn Uyên lâu như vậy, cảnh máu tanh nào nàng chưa từng thấy?
Nàng gần như đã quen rồi.
Vũ Văn Uyên cúi đầu, mặt mày dịu dàng, nhẹ nhàng xoa bụng nàng: "Có dọa đến hài nhi không?"
Trà Cửu dở khóc dở cười: "Nó liền đôi mắt lỗ tai còn chưa có trưởng thành đâu, làm sao mà bị dọa."
"Hài nhi của Trẫm, tương lai là minh quân của Thịnh quốc, đương nhiên là chưa sinh đã thông minh hơn người."
Vũ Văn Uyên nói như thể chuyện đó là điều hiển nhiên.
Trà Cửu cũng chẳng buồn tranh luận với kẻ cuồng con này.
Trong mắt hắn, đứa nhỏ trong bụng nàng cái gì cũng tốt.
Nhưng trong lòng Trà Cửu lại có chút lo lắng mơ hồ:
"Bệ hạ, ngài xử tử Trương Bách Hải, dù Trương gia có cắt đứt quan hệ với hắn, nhưng liệu có sinh lòng oán hận? Có thể sẽ..."
Nàng không nói hết, chỉ là suy đoán.
Vũ Văn Uyên hiểu ý nàng, giọng trầm xuống:
"Trương gia chỉ có hai nhi tử, đều đã mất trong tay Trẫm. Bọn họ sẽ không cam lòng bỏ qua."
"Nhưng Trẫm chính là muốn bọn họ chó cùng dứt giậu."
…
Trương gia mất liền hai nhi tử, cả nhà đau lòng muốn chết. Phu nhân tướng quân mặc áo trắng khóc tang, bi thương đến tột độ.
Gia chủ Trương Viễn Sơn từ triều trở về, nhìn thấy nhà đầy màu trắng, sắc mặt lập tức lạnh băng:
"Mấy thứ này mau hủy hết! Hoàng gia không cho chúng ta để tang nhi tử, các người làm vậy là muốn chết sao?"
Tướng quân phu nhân nghẹn ngào khóc: "Hắn giết hai đứa con của ta! Hiện giờ người làm mẫu thân như ta đến cả khóc cũng không được sao?"
Trương Viễn Sơn biết thê tử đau lòng, nhưng chẳng lẽ hắn không đau?
Tuy nhiên, vì đại kế đã mưu tính bao lâu nay, lúc này càng cần nhẫn nhịn, không thể để Vũ Văn Uyên bắt được nhược điểm nữa.
"Người đâu, hủy hết những thứ này đi."
"Truyền thẻ bài vào cung, ta muốn gặp Thái hậu."
Trong hoàng cung.
Trương phi còn không biết, chỉ vì một câu nói của mình, mà đã hại chết đệ đệ.
Không ai dám nói cho nàng, sợ ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng.
Xuân Đường mang huyết yến đến cho nàng, lại tình cờ nghe được tiểu cung nữ nói chuyện ngoài điện.
"Nghe nói Khâm Thiên Giám tính ra Chiêu phi nương nương mang thai điềm lành, bệ hạ cực kỳ vui mừng. Nếu sinh long tử, phân vị chắc sẽ tăng thêm, vị trong cung chúng ta... Ai.”
“Cung nhân của Vĩnh Nhạc Cung ba ngày hai bữa lại được ban thưởng, chúng ta bị phân tới Xuân Hi cung, thật là đen đủi tột cùng.”
Xuân Đường tức giận quát: "Lắm mồm cái gì! Không lo làm việc đi!"
Nhóm tiểu cung nữ vội vàng im lặng tản đi.
Nâng rèm lên, thái y vừa chẩn mạch xong cho Trương phi.
Trương phi kéo tay áo lại, giọng nhàn nhạt: "Ai dám nhiều lời, đánh hai trăm trượng, ném ra bãi tha ma. Nếu còn thở, ném vào giếng cạn lãnh cung."
Xuân Đường lạnh sống lưng, vội gật đầu.
Thái y thu dọn xong, khẽ lắc đầu không dễ nhận ra.
Giết chóc quá nhiều, thai nhi trong bụng làm sao an ổn phát triển được?
Không trách Trương phi mang thai lại cứ bất ổn như vậy.
Ăn xong tổ yến, Trương phi bảo Xuân Đường dìu mình đi dạo trong Ngự Hoa Viên.
Không ngờ, vừa ra đến nơi thì gặp toàn kẻ đối đầu.
Thục phi vốn không có con liền thôi, cố tình Trà Cửu đang ngồi ở đình hóng gió, thản nhiên tự đắc mà nhìn thái giám cung nữ bắt bướm.
"Chỗ đó! Tiểu Tuệ Tử, ngươi nhẹ bước qua đi!"
"Ai nha, Uyển Tinh cô nương đừng chỉ huy lung tung!"
Mấy người rón rén đến gần con bướm, rồi cùng nhau lao tới.
Kết quả bướm chưa bắt được, mấy người lại đụng vào nhau té nhào.
Trà Cửu bị chọc đến bật cười khúc khích, tiếng cười lanh lảnh vang lên, lọt vào tai Trương phi, lại cực kỳ chói tai.
Thục phi xa xa thấy nàng, lên tiếng mỉa mai:
"Ô, chẳng phải là Trương phi nương nương buồn bực không dám ra cung đó sao?"
Trà Cửu vẫn cười, chỉ liếc nhìn nàng một cái, rồi quay đầu đi.
Như thể đối phương chỉ là một món đồ chơi không đáng để mắt.
So với bị mỉa mai, thái độ ấy so với bị Thục phi khiêu khích càng làm nàng ta thấy nhục nhã.
Trương phi siết chặt khăn tay.
Một lúc sau mới bình tĩnh lại, cố ý vuốt bụng bầu sáu tháng, giọng từ ái: "Mang trưởng tử của bệ hạ, ta đương nhiên không dám tùy tiện ra ngoài. Hậu cung lắm kẻ lòng dạ khó lường."
Nàng ta nhấn mạnh hai chữ trưởng tử, rõ ràng nhằm vào Trà Cửu.
Trà Cửu coi như không nghe thấy.
Mang thai con của nam nhân không biết tên, Trà Cửu cũng không biết nàng ta rốt cuộc ở đó đắc ý cái gì.
Thục phi hừ lạnh, quay mặt đi, không muốn nhìn bộ dạng bừa bãi của nàng ta.
Chỉ có Đức phi bên cạnh nhận ra điểm kỳ lạ:
"Tính tháng, hài tử của chiêu phi hẳn là còn nhỏ hơn, sao nhìn bụng lại lớn như vậy?"
Trương phi giật mình.
Nàng từng mang thai, biết nếu ăn quá nhiều, thai sẽ to, dễ dẫn đến khó sinh mà mất.
Nàng ước gì Trà Cửu chính là như vậy.
Nhưng Trà Cửu lại thản nhiên nói: "À, thái y nói, ta bụng lớn như vậy là vì mang thai song sinh."