Những lời này giống như một khối cự thạch rơi thẳng vào mặt hồ tĩnh lặng.

Mọi người đều kinh ngạc.

Thục phi tuy có phần ghen ghét, nhưng niềm vui lại theo đó mà đến.

Dù sao đứa trẻ trong bụng cũng không phải của nàng. Trà Cửu mang một đứa hay hai đứa thì đối với nàng cũng chẳng khác gì.

Nhưng nếu việc này có thể ảnh hưởng đến Trương phi, Thục phi đương nhiên vui lòng nhìn thấy.

Nàng liếc sang Trương phi bên cạnh, quả nhiên thấy đối phương sắc mặt tái mét.

Trương phi nắm tay đến mức gần như bầm tím.

Vì cái gì dưới bầu trời này, phúc khí đều đổ hết lên người Mặc Liên Nguyệt Hoa?

Xuân Đường sợ Trương phi động thai khí, vội vã đỡ nàng về Thọ An Cung.

“Cái gì? Chiêu phi mang thai song sinh?” Thái hậu nhíu mày.

Trương phi đau bụng phát tác, sắc mặt trắng bệch, ngồi bên cạnh nhấp từng ngụm thuốc an thai.

Xuân Đường thay nàng trả lời: “Đúng vậy, là chính miệng Chiêu phi nói. Nô tỳ cũng lén phái người đến Thái Y Viện xác nhận.”

Sắc mặt Trương Viễn Sơn trở nên nghiêm trọng: “Thái hậu, có lẽ chúng ta nên hành động sớm.”

Nếu không, đến khi Chiêu phi sinh con, chỉ sợ Vũ Văn Uyên sẽ bỏ qua lễ nghi mà lập tức phong đứa bé làm thái tử.

Trương phi vẫn không biết chuyện gì, nghi ngờ hỏi: “Kế hoạch gì vậy?”

Thái hậu làm lơ nàng, gật đầu với Trương Viễn Sơn: “Chỉ có thể như vậy. Ngươi đi chuẩn bị đi.”

Dù là song thai hay đơn thai cũng vậy.

Hiện tại trong hoàng cung chỉ có thể có một đứa trẻ, và đó nhất định phải là huyết mạch Trương gia.

Con cờ mà họ dưỡng bao năm… cuối cùng cũng phải dùng đến.

...

Trà Cửu chưa từng có ý định giấu chuyện mình mang song thai.

Thứ nhất, nàng vốn đã là cái đích cho mọi sự chỉ trích trong hậu cung. Một hay hai đứa cũng vậy, kẻ muốn hại nàng vẫn sẽ ra tay.

Thứ hai, điều kiện bảo vệ quanh nàng vẫn khá tốt.

Vũ Văn Uyên phái một đội cấm vệ quân bảo vệ sát bên, còn tăng gấp đôi số ám vệ.

Vĩnh Nhạc Cung cũng được bố trí chín lão nhân, gia thế và nhân phẩm đều đáng tin.

Thực phẩm mỗi ngày, vật phẩm đụng đến đều trải qua ba vòng kiểm tra gắt gao, tránh bị hạ độc hay gây hại.

Quan trọng nhất vẫn là bàn tay vàng của Trà Cửu.

Dược tề tránh độc của hệ thống.

Kiểm tra thủ công luôn có sơ hở. Đôi khi vẫn có chút độc mỏng sót lại trong điểm tâm, không phát hiện được, thai phụ ăn vào sẽ khó chịu.

Nhưng Trà Cửu ăn xong vẫn bình thường, chẳng có vấn đề gì.

Kẻ hạ độc sau lưng cũng bị làm cho phát điên vì không hiểu sao không hiệu quả.

Giữa thảng bảy, Trà Cửu sắp lâm bồn.

Vũ Văn Uyên lại triệu Mặc Liên Tranh từ Bắc Phiên vào cung, để bên cạnh Trà Cửu có người thân làm bạn.

Trà Cửu và Mặc Liên Tranh đều rất cảm kích.

Lần này Mặc Liên Tranh còn mang theo ca ca ngốc của Trà Cửu, Mặc Liên Kiêu Vũ.

“Nguyệt Hoa!” Vừa thấy Trà Cửu, Kiêu Vũ đã phấn khích muốn lao tới, chẳng biết lễ nghi là gì.

Cấm vệ quân bên cạnh lập tức rút đao chặn lại, tư thế dọa người.

Ánh mắt Mặc Liên Kiêu Vũ trầm xuống.

Người nọ nói không sai, muội muội ở trong cung sống rất khổ sở. Vũ Văn Uyên thậm chí còn cho người giám sát nàng!

Trà Cửu mở lời: “Không sao. Họ là người thân của bổn cung.”

Cấm vệ quân lúc này mới thu đao tránh sang một bên.

Mặc Liên Kiêu Vũ bước nhanh tới, nhìn trái nhìn phải muội muội, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bụng to tròn kia.

Song thai sắp đủ tháng, bụng Trà Cửu lớn đến mức đáng sợ.

Mặc Liên Kiêu Vũ âm thầm mắng Vũ Văn Uyên trong lòng một trận.

Hắn duỗi tay định sờ bụng, lập tức bị Mặc Liên Tranh mắng.

“Ngươi còn biết quy củ không?” Mặc Liên Tranh kéo hắn lại. “Nương nương là người ngươi có thể tùy tiện chạm vào sao?”

Biết nhi tử ngốc, nhưng không ngờ lại ngốc đến mức này.

Mặc Liên Kiêu Vũ uỷ khuất: “Nguyệt Hoa là muội muội con!”

Mặc Liên Tranh thấp giọng quát: “Vào cung rồi, nàng chỉ có một thân phận, đó là phi tử của Bệ hạ Chiêu phi nương nương. Ngươi phải hiểu rõ.”

Trà Cửu biết ca ca ngốc này đầu óc chẳng khá hơn, cũng không ép buộc nhiều.

Nàng vui vẻ mời hai người ngồi, cùng ăn cơm.

“Món yến măng hấp vịt này khá ngon, phụ thân và ca nếm thử đi.”

“Còn có món như ý cuốn, Bắc Phiên không có đâu.”

Biết người nhà Trà Cửu sẽ ở lại cung lâu dài, Vũ Văn Uyên cố ý tìm đầu bếp giỏi món Bắc Phiên lẫn Thịnh Quốc để phục vụ tại Vĩnh Nhạc Cung, chăm lo khẩu vị cho họ.

Mặc Liên Kiêu Vũ lại không hài lòng, gạt như ý cuốn qua một bên: “Món này toàn bột mì, chẳng có mùi vị gì cả.”

Mặc Liên Tranh trừng mắt nhìn: “Còn càm ràm nữa thì ra khỏi cung đi.”

Mặc Liên Kiêu Vũ mới chịu ngậm miệng.

Chỉ Nhu chia thức ăn cho họ, rồi rót rượu mời mọi người.

Trà Cửu đưa tay, vô ý làm đổ ly rượu, váy áo bị ướt.

Chỉ Nhu vội lấy khăn lau cho nàng, nhưng mùi rượu vẫn không che được.

Trà Cửu nói: “Phụ thân, ca ca cứ ăn trước. Ta đi thay đồ rồi quay lại.”

“Đi đi, kẻo cảm lạnh.” Mặc Liên Tranh dặn.

Trà Cửu được dìu vào tẩm điện. Khi Chỉ Nhu đang chọn xiêm y, một bàn tay to bất ngờ vươn ra từ sau lưng, mang theo khăn tay tẩm thuốc mê, bịt chặt miệng mũi Trà Cửu.

Trà Cửu trợn tròn mắt, định kêu cứu, nhưng đúng lúc đó hệ thống rơi vào trạng thái nâng cấp sâu, không thể liên lạc.

Chỉ vài giây sau, nàng hôn mê bất tỉnh.

Tỉnh lại, Trà Cửu thấy mình bị trói tay trong một cỗ xe ngựa xa hoa.

Trên xe có nệm êm, đồ ăn tinh xảo toàn là món Chỉ Nhu thường làm.

Nàng quay đầu lại, quả nhiên thấy Chỉ Nhu ngồi ở góc, khuôn mặt lạnh tanh, ánh mắt tĩnh lặng đến đáng sợ.

May mắn miệng không bị nhét khăn, Trà Cửu hỏi: “Là ngươi?”

Chỉ Nhu không trả lời.

Một lúc sau, có hai người bước vào,  là Mặc Liên Kiêu Vũ và Uyển Hà.

Uyển Hà vừa thấy Trà Cửu, ánh mắt tránh né, rõ ràng có phần chột dạ.

Trà Cửu không rõ tại sao nhóm người này lại tụ lại với nhau. Nàng dứt khoát hỏi thẳng tên ngốc to con kia:

“Là huynh trói muội ra khỏi cung?”

Mặc Liên Kiêu Vũ không muốn muội muội hiểu nhầm, cuống quýt đính chính: “Không phải trói, là cứu muội!”

Sau một hồi giải thích dài dòng, Trà Cửu cuối cùng cũng làm rõ tình huống.

Hóa ra, trước kia ở Thái Hoa Điện, Uyển Hà bị người bí ẩn cứu giúp, cho tiền để trốn về Bắc Phiên.

Yêu cầu duy nhất là nói cho Mặc Liên Kiêu Vũ biết rằng muội muội hắn bị hành hạ trong hậu cung vô cùng thê thảm.

Uyển Hà là người hầu thân cận của Trà Cửu nhiều năm, lại vốn sợ Vũ Văn Uyên như sợ cọp, nên lời nàng rất có trọng lượng.

Lại thêm tận mắt thấy Trà Cửu bị nhiều cấm vệ quân bao quanh, cộng với lời chứng của Chỉ Nhu Mặc Liên Kiêu Vũ liền tin tưởng mười phần.

Nhân dịp vào kinh lần này, hắn dẫn theo đám tử sĩ giả dạng người hầu, cùng Chỉ Nhu phối hợp trong ngoài, bắt cóc Trà Cửu ra khỏi cung.

Nghe xong toàn bộ sự việc, Trà Cửu chỉ biết câm nín.

Nàng thử giải thích: “Ca ca, Vũ Văn Uyên thật sự rất tốt với ta. Đám cấm vệ quân bên người đều là…”

Mặc Liên Kiêu Vũ ngắt lời: “Muội lại muốn nói là họ bảo vệ muội à? Chỉ Nhu đã nói hết rồi đó là Vũ Văn Uyên lừa muội, hắn chỉ đang giám sát muội thôi!”

Ánh mắt hắn nhìn Trà Cửu đầy thương hại.

“…”

Trà Cửu quay sang nhìn Chỉ Nhu.

Các người tẩy não hắn quá sạch sẽ rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play