Ngọc bội này là vật bên người của Bệ hạ!
Đôi mắt Trương phi đỏ hoe, bụng lại bắt đầu co rút từng cơn đau đớn.
Thái hậu nhận thấy nàng có điều bất ổn, liền hỏi: “Trương phi, thân thể ngươi không khoẻ sao?”
Sau lưng Trương phi mồ hôi lạnh túa ra, trước mắt hoa lên sao Kim: “Thần thiếp... đau bụng...”
“Mau! Truyền thái y đến!” Thái hậu nghiêm giọng.
Chúng phi tần đang thỉnh an ở Thọ An Cung đều bối rối đứng đó, tâm tư mỗi người mỗi khác.
Thái hậu vừa nhìn thấy ngọc bội kỳ lân bên eo Trà Cửu, lập tức hiểu ra, là do Trương phi ghen tị đến đỏ mắt nên mới động thai khí.
“Chiêu phi, ngươi đang mang long thai, trước khi sinh đừng tới Thọ An Cung thỉnh an nữa.” – Thái hậu nói với Trà Cửu, giọng không kiên nhẫn.
Trà Cửu tự nhiên là thấy vui mừng, liền hành lễ tuân theo.
Sau khi thái y châm cứu, Trương phi dần dần tỉnh lại.
Một nam tử trẻ tuổi ăn mặc mộc mạc, búi tóc bằng lụa, đứng ngoài màn trướng thấy nàng mở mắt thì mừng rỡ kêu lên:
“Tỷ tỷ!”
Trương phi sửng sốt, dè dặt hỏi: “Bách Hải?”
“Là ta, tỷ tỷ!” Nam tử chính là Trương Bách Hải, em trai ruột của Trương phi.
Thái hậu ngồi bên cạnh, mỉm cười nói: “Bách Hải đứa nhỏ này vừa du học về, ai gia cho hắn tiến cung bầu bạn với ngươi, giúp ngươi giải sầu.”
Trương phi mắt đỏ hoe: “Cô mẫu thương ta.”
Sau khi Thái hậu rời đi, hai chị em nói chuyện rất lâu.
Trương phi kể về việc mình thất sủng, và cái chết của Trương Bách Phong, tất cả đều đổ lỗi cho Trà Cửu, không nhắc đến lỗi của bản thân hay Thái hậu.
Trương Bách Hải nghiến răng: “Yêu phi này, sau này ta nhất định phải giết nàng!”
Thực ra Trương phi chỉ là một bụng oán giận, giờ trong cung không ai dám nghe nàng nói những lời này.
“Bách Hải, đừng xúc động. Đợi tỷ tỷ sinh hạ long thai, tất cả sỉ nhục này đều sẽ đòi lại từ nàng!” Trương phi quả quyết.
Nhưng nàng lại coi nhẹ một điều thiếu niên trẻ tuổi này, năm tháng sống trên giang hồ đã hun đúc khí huyết sôi trào và tâm lý chính nghĩa không chịu nhịn nhục...
..
Mặc Liên Tranh lưu lại kinh vài ngày, đến lúc phải trở về Bắc Phiên.
Vũ Văn Uyên đặc biệt cho Trà Cửu ra khỏi cung đưa tiễn phụ thân, còn cử người bảo vệ nàng.
“Được rồi, đằng trước là cổng thành rồi, nương nương chớ tiễn thêm nữa.”
Mặc Liên Tranh lưu luyến nhìn con gái, nhưng vẫn phải để nàng ở lại.
Trà Cửu mắt rưng rưng, cố gắng mỉm cười: “Phụ thân phải bảo trọng thân thể.”
“Nương nương cũng vậy.” ông an ủi, “Ta thấy được hoàng thượng rất yêu thương nương nương, phải biết trân trọng phúc khí này.”
“Nữ nhi hiểu.”
“Trở về đi.” ông vỗ vỗ tay nàng.
Uyển Tinh đỡ Trà Cửu lên xe ngựa. Bất ngờ, bao nhỏ bên hông nàng bị đứt dây, rơi xuống đất.
Trà Cửu cúi người nhặt lên, đúng lúc đó, một mũi tên lao vút qua đầu nàng, cắm phập vào cây cột phía sau!
Mặc Liên Tranh biến sắc, lập tức chắn trước mặt con gái.
Uyển Tinh hét lên: “Có thích khách! Bảo vệ nương nương!”
Lúc đó, Trà Cửu mới nhận ra, nếu không nhờ phúc bao vừa rơi, mũi tên kia đã xuyên qua đầu nàng!
Thị vệ xung quanh lập tức bố trí hàng ngũ, ám vệ do Vũ Văn Uyên phái đến cũng nhanh chóng hành động.
Rất nhanh sau đó, họ bắt được kẻ bắn tên không ai khác chính là Trương Bách Hải, con thứ nhà Trương tướng quân.
Khi Vũ Văn Uyên biết tin Trà Cửu bị ám sát, lập tức rời bỏ cả nhóm đại thần đang nghị sự, vội vàng chạy đến bên nàng.
Sau khi kiểm tra toàn thân nàng không hề hấn gì, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trương Bách Hải ở đâu?” ánh mắt Vũ Văn Uyên lạnh lùng như lưỡi dao.
Thị vệ trưởng đáp: “Đang bị giam trong ngục.”
Vũ Văn Uyên đang định đích thân thẩm vấn thì Trà Cửu giữ tay áo hắn lại: “Bệ hạ, thần thiếp có thể đi cùng không?”
“Nàng đang mang thai, nội ngục đầy sát khí.”
Trà Cửu kiên quyết: “Thần thiếp không sợ. Chỉ muốn biết vì sao Trương gia luôn nhắm vào thần thiếp như vậy?”
Vũ Văn Uyên thở dài: “Nguyệt Hoa, đây không phải lỗi của nàng. Là trẫm quá dung túng nhà bọn họ, khiến họ quên mất thân phận và tôn ti.”
Năm đó, khi Trương phi mang thai lần đầu, hắn rất vui mừng, cho rằng ông trời đã chiếu cố dòng họ Vũ Văn.
Vì thế hắn dốc lòng cho Trương gia cơ hội lập công, nhưng không ngờ lại nuôi lớn dã tâm của họ.
Đầu tiên là trưởng tử Trương Bách Phong lẻn vào tẩm điện phi tần, định giở trò đồi bại.
Sau đó là Trương Bách Hải, ám sát phi tử mang long thai.
Tội như vậy, bao nhiêu chiến công cũng không bù đắp nổi.
Đã đến lúc phải xử lý Trương gia.
Trong ngục.
Ẩm thấp, lạnh lẽo, tối tăm.
Trương Bách Hải bị lột đi thường phục, tóc tai rối bù, cả người đầy vết roi, ngồi co ro trên đống rơm bốc mùi.
Thấy Trà Cửu đi cùng Vũ Văn Uyên, ánh mắt hắn lạnh lẽo căm hận: “Tiện nhân!”
Chưởng hình sứ bên cạnh lập tức quăng roi đánh mạnh lên người hắn.
Nội ngục tổng quản sai người mang hai chiếc ghế tới, để cho các chủ tử ngồi.
Vũ Văn Uyên lạnh lùng hỏi: “Ai sai ngươi làm?”
“Không ai sai ta! Yêu phi như vậy, ai cũng có thể giết!”
Trương Bách Hải phỉ nhổ, tức giận bất bình: “Bệ hạ, ngài bị yêu phi mê hoặc, quên cả công lao của Trương gia cùng tỷ tỷ ta!”
Trà Cửu chỉ lặng lẽ nhìn hắn, trong mắt nàng là sự thương hại.
Sao nam nhân Trương gia ai cũng ngu xuẩn thế này?
Công thần thực sự thì luôn khiêm tốn, không dám kể công.
Còn hắn thì ngay mở miệng đã hỏi hoàng đế: “Ngài còn nhớ công lao nhà ta không?”
Vũ Văn Uyên khẽ cười, liếc hắn một cái: “Vậy ngươi nói đi, trẫm đã quên công lao gì của các ngươi?”
“Trương gia ta toàn gia đều là trung thần võ tướng, lên chiến trường giết địch vô số, tây phá Tây châu, bắc chấn phiên quốc, vào sinh ra tử không có nửa câu oán hận. Tỷ tỷ ta Trương phi, càng là chủ vị hậu cung vì Bệ hạ hoài thai long tự, hiện giờ lại đang mang thai trưởng trử của hoàng thất.”
“Chính là Bệ hạ, ngài ba lần bốn lượt vì yêu phi Bắc phiên này, răn dạy phụ thân ta, chỉ trích tỷ tỷ ta, thậm chí còn túy ý nàng ta giết hại huynh trưởng ta, chẳng lẽ đây là kết cục của trung thần sao?”
Vũ Văn Uyên nhướng mày: “Ngươi không phục?”
Trương Bách Hải ngẩng đầu: “Ta không phục!”
Vũ Văn Uyên lạnh lùng gọi: “Trương Lộc, đem hết thảy những việc Trương Bách Phong cùng Trương phi làm, nhất nhất nói cho hắn nghe.”
“Tuân lệnh.”
Trương Lộc liệt kê từ việc Trương Bách Phong bất kính phi tần, Trương phi sai người cải trang thành sát thủ Bắc phiên hãm hại Chiêu phi, đến cả mưu đồ Thái Hoa điện, từng chuyện một.
Cả việc Trương gia dựa vào sủng ái để làm điều sai trái suốt mấy năm qua.
Trương Bách Hải vừa trở về chưa được ba tháng, đầu óc vẫn đầy lý tưởng giang hồ, không biết chuyện trong triều thối nát ra sao.
Nghe xong, hắn chết lặng, nhưng vẫn không chịu tin:
“Không thể nào! Phụ thân và tỷ tỷ ta không phải người như vậy!”
Hắn chỉ là một công tử thiên chân phong lưu, chỉ nhìn thấy bề mặt sự việc, một lòng đòi lại công đạo.
Rõ ràng lần ám sát này là hắn tự ý hành động.
Dù Trương gia gan lớn đến đâu, cũng không làm ra hành động liều lĩnh rõ ràng như vậy.
Vũ Văn Uyên không muốn dây dưa với một kẻ ngu xuẩn nữa. Nơi ngục giam sát khí nặng, ở lâu không tốt cho Trà Cửu.
Hắn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Trương Bách Hải đầy chật vật, khí thế đế vương bao trùm khắp nơi.
Ngay cả Trà Cửu đứng bên cũng thấy bản thân nhỏ bé như con kiến dưới khí thế ấy.
“Trương Bách Hải, ngươi nói nhà ngươi là trung thần, nhưng đừng quên, là trẫm cho các ngươi cơ hội trở thành trung thần.”
Giọng nói của hoàng đế bình thản nhưng đầy khinh miệt.
“Chính trẫm đã nâng tổ phụ ngươi từ một giáo úy nhỏ nhoi lên vị trí đại tướng quân. Các ngươi đánh trận là trách nhiệm, là bổn phận, là sự hồi báo đương nhiên cho trẫm.”
“Ngươi nói đó là công lao, là chiến tích? Ha! Ngươi thử hỏi bậc cha chú của ngươi, bọn họ có dám gật đầu không?”