Thái hậu sợ Trương phi vừa mở miệng, đã bị Vũ Văn Uyên nhìn ra manh mối.

Vì thế bà nhanh chóng mở miệng tiếp lời: “Đây là song hỉ khó có được, sợ là Hoàng đế cao hứng quá nên nhất thời khó tin. Thái y, ngươi mau bắt mạch lại cho Trương phi.”

Thái y làm theo, chẩn mạch xong vẫn là mạch tượng như cũ, quả thật đã mang thai.

“Hồi bẩm bệ hạ, Thái hậu nương nương, Trương phi nương nương xác thực đã mang thai. Thời điểm thụ thai còn sớm hơn Chiêu phi nương nương nửa tháng.”

Thái hậu nghe xong, mặt mày giãn ra, cười nói: “Xem ra, Trương phi hoài chính là hoàng trưởng tử rồi.”

Bà ta nhấn mạnh hai chữ trưởng tử, rõ ràng là muốn dùng điều này để áp chế đứa nhỏ trong bụng Trà Cửu.

Trà Cửu không nói gì, âm thầm trao đổi với hệ thống:

“A Thống, ngươi xác định, ngoại trừ ta sau khi sử dụng đạo cụ, thì không ai khác có thể mang thai con của Vũ Văn Uyên, đúng không?”

Hệ thống khẳng định: “Đúng vậy. Với trình độ kỹ thuật hiện tại của tiểu thế giới này, chỉ có ngươi mới có thể.”

Trà Cửu thoáng kinh ngạc.

Trương phi vì giành lại sủng ái, đúng thật là không từ thủ đoạn.

Biểu cảm trầm mặc, nghiêm trọng của Trà Cửu rơi vào mắt Trương phi, lại bị hiểu lầm thành thương tâm, buồn bực, phẫn nộ.

Trương phi vốn còn chút thấp thỏm, lúc này trong lòng đã dâng lên cảm giác trả thù ngọt ngào và đắc ý vì mẫu bằng tử quý.

Nàng ngẩng cao đầu, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Trà Cửu, hoàn toàn quên đi việc đứa nhỏ này đến từ đâu.

Thái hậu chậm rãi nói: “Nếu Trương phi đã mang thai, cũng nên có chút tôn vinh. Không bằng khôi phục phong hào Huệ quý phi cùng phân vị, Bệ hạ thấy thế nào?” 

Thục phi đang cầm chén trà, suýt nữa bóp nát trong tay.

Vất vả lắm mới đè ép được Trương phi xuống, đoạt lấy quyền lực lục cung, chẳng lẽ giờ phải nhường lại?

Vũ Văn Uyên không chút nể mặt, trực tiếp chất vấn:

“Chuyện khôi phục địa vị, không bàn đến. Nhưng trẫm khi nào từng sủng hạnh Trương phi?”

Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên.

Trương phi mặt tái mét.

Đối với một phi tử đang mang thai, bị nghi ngờ như vậy, chẳng khác gì là sỉ nhục công khai.

Trương Viễn Sơn phụ thân Trương phi đang định đứng lên bênh vực, thì bị Thái hậu ra hiệu bằng ánh mắt, bảo ông ta an tâm ngồi xuống.

“Hoàng thượng hồ đồ.” Thái hậu khí định thần nhàn, sớm đã có chuẩn bị:

“Lần trước mở tiệc chiêu đãi võ tướng, Bệ hạ uống say, tại Dưỡng Tâm điện đã triệu hạnh Trương phi. Chuyện này người đã quên?” 

Dứt lời, liền sai người mang danh sách thị tẩm từ Nội Vụ Phủ tới. Ngày tháng quả thực khớp.

Lúc này Vũ Văn Uyên mới nhớ ra.

Đêm đó hắn quả thật say mèm, lại không có Trương Lộc ở bên, chỉ có một tiểu thái giám lạ mặt dìu hắn về Dưỡng Tâm điện.

Trong lúc mơ màng, hắn nhớ bên cạnh có thân thể ấm áp của nữ tử, cứ tưởng là Trà Cửu, liền ôm lấy…

Sáng hôm sau tỉnh dậy bên cạnh không có ai, hắn cho rằng chỉ là một giấc mộng.

Nhưng hắn rất chắc chắn đêm đó không hề sủng hạnh ai cả.

Một là say thành như vậy, hắn căn bản vô lực với việc giường chiếu, hai là… nếu quả thật có phát sinh gì, chẳng lẽ thân thể hắn không cảm nhận được?

Thái hậu thật sự coi hắn là kẻ ngốc.

Vũ Văn Uyên cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Nếu Thái hậu và Trương phi vất vả bày ra một vở kịch như vậy, hắn cũng muốn xem rốt cuộc các nàng định chơi trò gì

Tu hú chiếm tổ? Hay là bức vua thoái vị?

Ánh mắt hắn quét khắp đại điện.

Thấy hắn không tiếp tục truy cứu, những người Trương gia biết nội tình liền âm thầm thở phào, tưởng đã giấu giếm thành công.

Bọn họ không biết, Vũ Văn Uyên đang lên kế hoạch tận diệt.

...

Về tới Vĩnh Nhạc cung, Vũ Văn Uyên ôm Trà Cửu rất lâu, liên tục vuốt ve cái bụng bằng phẳng của nàng, thì thầm:

“Thật mong sớm được nghe hài tử gọi một tiếng phụ hoàng.”

Trà Cửu bật cười: “Còn lâu lắm, mang thai chín tháng mười ngày, sinh ra còn phải nuôi dưỡng, lâu lắm mới biết nói chuyện.”

Vũ Văn Uyên nghe xong lại có chút cảm khái:

“Đối với nữ tử mà nói, sinh con chẳng khác nào bước qua quỷ môn quan. Đợi hài tử ra đời, nuôi nấng cũng tốn không ít tâm sức. Nguyệt Hoa, nàng thật vất vả.”

Trà Cửu sửng sốt. Không ngờ hắn lại nghĩ đến tầng này.

“Bệ hạ, sau này nhất định sẽ là một vị phụ hoàng tốt.” nàng mỉm cười, mắt cong cong.

Lời nói khiến Vũ Văn Uyên vô cùng vui vẻ.

Hắn tháo chiếc ngọc bội bạch ngọc kỳ lân đã mang bên người hơn hai mươi năm, treo lên cho Trà Cửu.

“Đây là tiên đế ban cho trẫm. Nay trẫm tặng lại cho hài tử của chúng ta, cầu mong hắn bình an lớn lên, tương lai kế thừa giang sơn.”

Trà Cửu trêu ghẹo: “Bệ hạ như thế nào biết chắc là hoàng tử? Nhỡ đâu là công chúa thì sao?”

Vũ Văn Uyên cười: “Công chúa cũng tốt. Trẫm sẽ cho nàng làm nữ hoàng đế Thịnh Quốc, thì đã sao?”

Lần này, Trà Cửu thật sự kinh ngạc. Dù là lời nói chơi, nhưng nàng lại cảm nhận rõ hắn không hề đùa cợt.

Khó trách hắn có thể trở thành thiên mệnh đế vương, người thống nhất thiên hạ.

“Vậy còn đứa trẻ trong bụng Trương phi?” – Trà Cửu không nhịn được hỏi.

Vũ Văn Uyên thu lại nụ cười, ánh mắt kiên định:

“Chỉ có đứa nhỏ trong bụng nàng, mới là con nối dõi của trẫm.”

Câu nói gần như đâm xuyên hoàng thất bí mật, Trà Cửu cũng không dám hỏi thêm.

Đêm đó, hai người chỉ lặng lẽ ôm nhau ngủ, không làm gì khác.

...

Thời gian trôi qua, bụng Trà Cửu dần hiện rõ.

Khác với người bình thường hay bị nôn nghén, nàng không có phản ứng gì, ăn ngon ngủ tốt, sắc mặt còn hồng hào hơn trước.

Các ma ma giàu kinh nghiệm hầu hạ đều mừng rỡ:

“Nương nương thật có phúc khí, tiểu hoàng tử biết thương người, một chút cũng không dám lăn lộn làm nương nương khó chịu.”

Ngay cả thái y mỗi ngày đến bắt mạch cũng khen:

“Mẫu tử đều an khang, chỉ sợ thuốc dưỡng thai cũng đều không cần dùng đến. Đây đúng là điềm lành, nương nương sẽ ít chịu khổ.”

Trà Cửu nhẹ nhàng thở ra. Đạo cụ dùng tích phân đổi lấy thật không tồi.

Dược tề kiện thể không những giúp nàng khỏe mạnh, còn có thể tránh cho nàng phải chịu khổ vì nôn nghén.

Hơn nữa nàng còn định kì dùng dược tề dinh dưỡng, bổ sung các dinh dưỡng cần thiết cho sự phát triển của hài tử, so với thuốc bổ truyền thống, hiệu quả tự nhiên lại càng tốt.

So với Trà Cửu, tình trạng của Trương phi thì hoàn toàn ngược lại.

Một lần tới Thọ An cung thỉnh an, Trà Cửu từ xa đã thấy nàng tiều tụy, gầy gò.

Uyển Tinh thì thào bên tai nàng: “Nghe nói Trương phi phản ứng thai nghén dữ dội, ăn gì nôn đó, ngay cả uống nước cũng nôn ra mật xanh, một tháng phải mời thái y châm cứu rất nhiều lần.”

Trà Cửu ngạc nhiên. Mới mấy tháng đã phải châm cứu, sau này lớn bụng hơn chẳng phải càng khổ sở?

Nhưng nàng không biết, Trương phi đã chịu đựng gấp nhiều lần những gì nàng nghe thấy.

Đứa nhỏ là do uống thuốc mà cưỡng ép thụ thai, lại thêm lo nghĩ, lo sợ, khiến thai không ổn định.

Thái y mỗi lần châm cứu đều khuyên nàng phải thả lỏng tâm tình, tránh ảnh hưởng đến thai nhi.

Nhưng Trương phi làm sao mà không buồn bực?

Từ sau khi Trà Cửu có thai, mọi thứ tốt đẹp trong cung đều đổ dồn về Vĩnh Nhạc cung, từ trân bảo đến danh trù, thái y, thậm chí cả sự sủng ái.

Còn Xuân Hi cung của nàng thì lạnh lẽo, chỉ có một thái y là do Thái hậu phái đến.

Thái giám cung nữ sau lưng còn dám bàn tán nàng thất sủng.

Bao ngày tháng mang thai, không có phong thưởng, cũng không thấy hoàng đế tới thăm.

Trương phi khổ sở, u uất, giận dữ tất cả dồn thành ngọn lửa trong lòng.

Thất thần trong khoảng khắc, mọi người đã đứng dậy thỉnh an Thái hậu.

Trương phi cũng đi theo đứng dậy, dư quang lại ngừng ở khối ngọc bội kỳ lân quen thuộc bên hông Trà Cửu.

Ngọc bội đó —

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play