Hảo cảm độ khi đạt tới mức độ nhất định, cấp bậc và hiệu quả trong cung đấu cũng sẽ nhận được điểm thưởng.
Hiện tại, trong thương thành đạo cụ, không còn món nào mà Trà Cửu không thể mua.
Hệ thống: “Ta đề nghị ngươi mua thêm thuốc bổ cơ thể và thuốc phục hồi. Thuốc trước sẽ giúp ngươi không chịu đau đớn khi sinh, thuốc sau giúp cơ thể hồi phục về trạng thái trước khi sinh.”
Nói cách khác là không còn các di chứng sau sinh như sệ bụng, rò nước tiểu, v.v.
Trà Cửu thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Tốt quá! Ta lấy hết!”
Sau đó hơn hai tháng, là sinh thần của Vũ Văn Uyên. Trà Cửu canh chuẩn thời điểm, quyết định cho Vũ Văn Uyên một bất ngờ lớn.
...
Tới sinh thần hoàng đế Thịnh Quốc, toàn bộ phiên vương và quan viên địa phương đều thượng kinh chầu mừng. Thịnh Kinh lúc này náo nhiệt, phồn hoa vô cùng.
Hoàng cung được trang hoàng rực rỡ, lễ vật từ khắp nơi chuyển về, thái giám kiểm kê thay nhau làm việc, ba ngày vẫn chưa xong.
Tại yến tiệc, Trương phi người bị cấm túc lâu nay cuối cùng cũng được xuất hiện.
Bên cạnh nàng ta là một đại cung nữ mới, tên Xuân Đường.
Một tiểu thái giám mang rượu không cẩn thận, suýt nữa va vào người Trương phi.
Xuân Đường lập tức chắn trước người chủ tử, quát lớn:
“Nô tài hỗn láo! Dám va vào chủ tử, ngươi định chịu tội gì đây?!”
Thục phi nhìn từ xa, chế giễu: “Lại không phải người đang mang thai, bị đụng một cái thì có gì to tát? Cứ làm như mình là Quý phi không bằng.”
Đức phi vội khuyên: “Thục phi muội muội, cẩn thận lời nói.”
Dù sao cũng là nữ nhi nhà Trương gia, không thể đắc tội hoàn toàn.
Lời này khiến Trà Cửu chú ý. Thái giám vừa đụng vào, Trương phi rõ ràng vô cùng khẩn trương căng thẳng che bụng, có chút khả nghi.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, Vũ Văn Uyên ngồi ở vị trí cao đột nhiên cất tiếng:
“Chiêu sung nghi, đến ngồi bên cạnh trẫm.”
Giọng hắn uy nghi, đầy quyền lực.
Thục phi định phản đối nhưng bị Đức phi ngăn cản.
“Thái hậu còn chưa lên tiếng, chúng ta đừng làm mất lòng Bệ hạ.”
Quả nhiên Thái hậu chỉ làm như không thấy. Thục phi bĩu môi, cũng đành thôi.
Hiện tại Chiêu sung nghi là người được sủng ái nhất hậu cung, đừng nói ngồi cạnh bệ hạ, cho dù ngồi trên đùi bệ hạ thì ai dám cản?
Trà Cửu không ngại ngùng gì, hành lễ xong liền đi tới bên cạnh Vũ Văn Uyên.
Mặc Liên Tranh cũng có mặt tại yến tiệc. Binh Bộ thượng thư ngồi cạnh, châm chọc:
“Thuận vương thật có phúc, không ra chiến trường, chẳng cống hiến gì cho triều đình, chỉ bán đất và gả nữ nhi mà vẫn có vương vị, thật là diệu kế.”
Mặc Liên Tranh sớm nghe quen lời cay nghiệt. Lúc này nhìn thấy nữ nhi được sủng ái như vậy, chẳng những không thấy xấu hổ, mà còn vui mừng khôn xiết.
Ông vuốt râu, cười đắc ý: “Mỗi người có phúc riêng. Chiêu sung nghi được bệ hạ sủng ái, đó là số mệnh của nàng, cũng là phúc phận nhà ta. Thượng thư đại nhân chắc cũng có phúc phần riêng.”
Binh Bộ thượng thư hừ lạnh: “Ta không làm được chuyện đem con gái vào cung, cả đời không con chỉ để đổi lấy công danh.”
Mặc Liên Tranh chẳng buồn đôi co. Ai nấy đều có toan tính riêng.
Ca vũ nổi lên, yến hội vô cùng náo nhiệt.
Thái hậu nâng chén rượu, liếc mắt ra hiệu cho Trương phi.
Trương phi hồi hộp, làm theo thỏa thuận từ trước, bắt đầu giả vờ nôn mửa.
Xuân Đường vội nâng giọng: “Nương nương, người sao vậy?”
Chỉ cần thu hút sự chú ý của Bệ hạ, chuyện chủ tử mang thai sẽ có thể thuận lợi công khai.
Khi đó, vị trí Quý phi chắc chắn sẽ trở lại tay chủ tử!
Quả nhiên, Vũ Văn Uyên chú ý tới.
Nhưng không phải chú ý tới Trương phi.
Mà là... Trà Cửu lúc này vừa uống canh cá, đột nhiên thấy buồn nôn sắc mặt biến đổi, quay đầu nôn ra.
Vũ Văn Uyên lập tức vươn tay che lại, tránh cho nàng làm bẩn xiêm y.
“Sao vậy? Mau truyền thái y!” – Hắn thần sắc khẩn trương.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trà Cửu.
Trương phi bên cạnh lúng túng nôn một mình, thật mất mặt.
Thái y vội vã tới, bắt mạch cho Trà Cửu, hỏi kỹ tình trạng gần đây, sau đó mới dám kết luận:
“Chúc mừng bệ hạ! Chiêu sung nghi nương nương đã có hỷ!”
Thái y quỳ xuống, kích động tâu.
Vũ Văn Uyên bị tin tức này làm cho choáng váng, không dám tin tưởng mà hỏi lại lần nữa: “Cái gì? Chiêu sung nghi mang thai?”
“Đúng vậy! Hơn hai tháng rồi ạ.”
Trương Lộc nhanh ý bảo ca vũ dừng lại, trong yến hội một mảnh an tĩnh.
Vũ Văn Uyên từ kinh hỉ bừng tỉnh, mặt mày hớn hở, nắm chặt tay Trà Cửu: “Ái phi nghe thấy không? Thái ý nói nàng có thai rồi!”
Trà Cửu biết mình có thai từ trước, nhưng thấy Vũ Văn Uyên xúc động như vậy, nàng cũng không khỏi mềm lòng.
Nàng dịu dàng đáp: “Bệ hạ, thần thiếp nghe thấy.”
Vũ Văn Uyên cười vang, đối với mọi người nói: “Sao dừng lại? Tiếp tục ca vũ! Trẫm có long tự, là đại hỉ sự!”
“Chiêu sung nghi thân hoài long chủng, có công lớn! Thăng phi vị! Tất cả thần tử, ban thưởng!”
Thục phi siết khăn tay, ánh mắt ganh ghét như muốn xuyên thủng Trà Cửu.
Phi vị?! Còn thăng hai cấp?!
Nàng leo lên vị trí Thục phi suốt tám năm, vậy mà Nguyệt Hoa tiến cung chưa đến một năm, đã ngang hàng với mình?
Sao nàng cam tâm cho được?
Ca vũ lại nổi lên, bá quan đồng loạt quỳ xuống chúc mừng.
Mặc Liên Tranh cũng quỳ theo, lau lau nước mắt nơi khóe mắt.
Ông biết Vũ Văn Uyên khó có con, nữ nhi không con sẽ thành nỗi sầu lâu dài. Không ngờ giờ lại có hỷ!
Binh Bộ thượng thư người vừa mỉa mai trước đó, giờ quay sang nịnh nọt:
“Thuận vương thật có phúc! Có con gái giỏi như vậy, tương lai Thái tử kế vị, ngài chính là ngoại tổ của thiên tử rồi.”
Mặc Liên Tranh không thèm để ý. Ông chẳng mong làm ngoại tổ gì cả, chỉ cầu nữ nhi bình an sinh con, có chỗ dựa vững chắc trong cung.
Mỗi người ôm một tâm sự. Nhưng sắc mặt khó coi nhất là Thái hậu và Trương phi.
Trương phi giờ đây ôm ngực khổ sở, phun không được, không phun cũng không xong.
Thái hậu trừng mắt mắng thầm: “Đồ vô dụng!”
Nhan sắc, vận may đều không bằng Chiêu sung nghi thì thôi, đến cả chuyện nôn nghén cũng chậm hơn!
Bất đắc dĩ, Thái hậu phải mở lời: “Hoàng đế, Trương phi hình như cũng không khoẻ. Truyền thái y xem một chút đi.”
Vũ Văn Uyên đang vui sướng, không nghĩ nhiều.
Thái y tới bắt mạch cho Trương phi, vẻ mặt tươi hơn hớn:
“Hồi bẩm bệ hạ, Trương phi nương nương cũng có hỷ!”
Vui sướng trên mặt Vũ Văn Uyên lập tức cứng lại.
Trà Cửu đang vui, sắc mặt cũng lạnh đi, rút tay khỏi tay Vũ Văn Uyên.
Một cơn giận dâng lên trong lòng nàng.
Tên nam nhân này, thật quá đáng!
Nàng dùng dược tề song thai, muốn cho hắn đôi long phụng để hắn vui lòng.
Ai ngờ, hắn sớm đã lui tới với nữ nhân khác, còn là Trương phi!
Trước mặt bao người, Vũ Văn Uyên không tiện cẩn thận dỗ nàng, chỉ có thể gắt gao nắm tay nàng, nhỏ giọng nói: “Nguyệt Hoa, hãy tin trẫm.”
Dứt lời, hắn lần nữa nhìn về phía Trương phi đang ngồi, ánh mắt trở nên lạnh băng.
Trương phi có chút bất an, cúi đầu né tránh ánh mắt hắn.
Vũ Văn Uyên chậm rãi mở miệng, ngữ khí lạnh lùng: “Trương phi, ngươi xác định mình thật sự có thai?”