“Thái Hậu! Cô mẫu! Lần này ngài nhất định phải giúp Huyền nhi.”

Đến Thọ An cung, Trương phi liền nhào lên ôm lấy hai chân Thái hậu, khóc đến sắp tắt thở.

Ánh mắt Thái hậu không có chút thương hại, chỉ đầy toan tính và lạnh lẽo.
“Lần này liên luỵ đến long tự, Hoàng đế sẽ không dễ dàng nguôi giận.”

“Bất quá… cũng không phải là không có cách.”

Mắt Trương phi sáng rỡ: “Cô mẫu, xin người chỉ cho con một con đường!”

Thái hậu nhấp một ngụm trà, thong thả nói: “Nếu như ngươi có thể tự mình mang long tự, cho dù có phạm thiên đại sai lầm, Hoàng đế cũng sẽ không còn truy cứu nữa.”

“Nhưng hiện tại Bệ hạ đã không muốn thấy con ——” Trương phi bỗng ngừng lại, như thể vừa nghĩ ra điều gì.

Sắc mặt nàng lập tức khó coi: “Chẳng lẽ… cô mẫu lại muốn con…”

Thái hậu xoay nhẹ chuỗi Phật châu trong tay, trong lòng đã hạ quyết tâm với một âm mưu tàn độc.

Vũ Văn Uyên đâu phải do bà sinh ra, nay cũng không còn chịu sự khống chế của bà ta.

Rõ ràng là một người không có con nối dõi, vậy mà sống chết không chịu nhận một đứa bé có huyết mạch Trương thị vào tông thất, thật khiến người ta tức giận.

Hiện tại, người được sủng ái là Chiêu sung nghi, mà thể chất của nàng lại là loại dễ mang thai trăm năm hiếm thấy. 

Nếu để nàng ta sinh hạ long tự, vậy thì vinh quang của cả Trương gia sẽ bị cắt đứt hoàn toàn.

Chi bằng…

Chi bằng lén đưa một nam tử ưu tú trong Trương thị vào cung, để hắn và Trương phi lén lút gặp nhau, sinh ra một hoàng tử mang huyết mạch Trương thị, tiếp nhận giang sơn này.

Trương phi nước mắt tủi nhục tuôn rơi, ôm chân Thái hậu, nghẹn ngào cầu xin: “Cô mẫu, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Con là phi tử của Bệ hạ, sao có thể…”

Thái hậu khinh thường cười lạnh, cụp mắt nhìn nàng: “Có gì mà không thể? Ba năm trước chuyện tương tự ngươi chẳng phải cũng đã làm rồi sao? Giờ làm thêm lần nữa thì đã sao?”

“Đó là ngoài ý muốn!” Trương phi như nhớ đến chuyện cũ, oán hận nghiến răng: “Con hận không thể lột da kẻ đó…”

“Đủ rồi.” Thái hậu lạnh lùng ngắt lời: “Ai gia chỉ hỏi ngươi, làm hay không làm?”

Trương phi sụp xuống, ngồi bệt dưới đất.

...

Sau chuyện ở Thái Hoa điện, Vũ Văn Uyên phát hiện Trà Cửu càng ngày càng thích dính lấy hắn.

Đến cả bữa sáng, nàng cũng nhất định phải chờ hắn thiết triều xong quay lại bồi ăn, mới chịu ngoan ngoãn dùng bữa.

Vũ Văn Uyên biết, đó là vì nàng vừa mất đi hài tử, nội tâm vẫn chưa yên ổn.

Hắn không ngại dành cho Trà Cửu nhiều sủng ái hơn, địa vị cao hơn, bảo vật quý hơn.

Hắn thật lòng thương tiếc nàng.

Trừ bỏ thời điểm… đặc biệt nào đó.

Tối nay, trong bữa cơm, Trà Cửu bỗng trở nên rất kỳ lạ.

Rõ ràng ân cần vô cùng, nhưng cách nói chuyện lại mang theo chút kỳ quái.

Ví như ăn món cá lát, nàng nhất định phải gắp đặt lên cánh tay trắng ngần của mình, nghiêng đầu hỏi hắn:
“Bệ hạ, cá đặt trên tay nữ tử thấm mùi thơm cơ thể rồi, có phải sẽ càng ngon hơn không?”

Hay như ăn canh cua, nàng lại múc một muỗng đổ lên mu bàn tay, rồi hỏi: “Ăn như vậy có phải cua sẽ càng tươi không?”

Đám cung nhân quanh đó đều che miệng cười trộm.

Vũ Văn Uyên không nhịn được nữa, lấy khăn ướt lau sạch tay cho nàng.

Hắn bất lực nói: “Có chuyện thì cứ nói thẳng, đừng có âm dương quái khí như vậy. Không thì Trẫm không ăn nữa.”

Nghe vậy, Trà Cửu liền thôi giả bộ, tức giận nói: “Phải rồi, Bệ hạ từng cùng Thục phi ăn đồ ăn trên người mỹ nhân, đương nhiên khinh thường thần thiếp!”

“Nàng đang nói cái gì vậy? Trẫm khi nào ——”

Vũ Văn Uyên đột nhiên im bặt, như nhớ ra chuyện gì.

Quả thật, trước đó hắn từng đến chỗ Thục phi dùng bữa.

Thục phi không biết nghe được biện pháp từ đâu, đem đồ ăn đặt lên cơ thể trần trụi của mỹ nhân, dâng hiến cho hắn.

Còn nói là… nữ thể yến?

Ghê tởm thật sự.

Vũ Văn Uyên lúc đó lập tức quát mắng nàng ta, nhưng vì nể mặt phụ thân nàng là Thừa tướng, cuối cùng vẫn là ngồi lại ăn.

Chỉ là ăn mấy món bình thường.

Không ngờ chuyện đó lại đến tai tiểu yêu tinh hay ghen này.

Vũ Văn Uyên dở khóc dở cười: “Trẫm không thích mấy đồ vật kỳ quái.”

Trà Cửu vẫn không chịu buông tha, cố ý hỏi: “Vậy Bệ hạ thích loại đồ gì?”

Lúc này trời cũng nóng, nàng mặc đồ mỏng, ôm lấy cánh tay Vũ Văn Uyên làm nũng, hoàn toàn không nhận ra áo trước ngực đã bị cọ đến xộc xệch.

Cảnh xuân lấp ló, như ẩn như hiện.

Ánh mắt Vũ Văn Uyên trầm xuống, giọng khàn đi: “Trẫm thích vật nhỏ như nàng.”

Chưa kịp để Trà Cửu phản ứng, cảnh vật trước mắt đã đảo lộn.

Nàng bị Vũ Văn Uyên bế ngang lên, thẳng hướng tẩm điện.

Hỏng rồi, lần này chơi lớn quá…

Trà Cửu vội ôm cổ hắn cầu xin tha thứ.

“Chậm đã!” Vũ Văn Uyên đem nàng ném lên giường, nhanh chóng áp người lên.

Ba canh giờ sau.

Trà Cửu chui đầu vào chăn nhỏ khóc nức nở, mặc cho Vũ Văn Uyên dỗ thế nào cũng không nín.

Đôi vai trắng ngọc run lên vì khóc, Vũ Văn Uyên đặt tay lên an ủi, nóng lạnh giao nhau, yêu và dục hòa quyện.

“Được rồi, trẫm biết sai rồi.”

Vũ Văn Uyên dỗ nàng, biết lần này mình thực sự ép nàng quá đáng.

Trà Cửu ngẩng đầu trừng hắn, mũi đỏ bừng, đôi mắt đào hoa vừa kiều vừa mị: “Có ai lại không cho người ta ăn cơm, mà giày vò người ta ba canh giờ như vậy chứ?”

“Không có, là trẫm không đúng.” Vũ Văn Uyên hôn lên gương mặt nàng, ngoan ngoãn nhận sai.

Hắn sờ bụng nhỏ của Trà Cửu, hỏi: “Đói chưa? Để Uyển Tinh mang ít điểm tâm tới cho nàng lót bụng, được không?”

Trà Cửu giận dỗi: “Đều tức đến no luôn rồi.”

“Đừng nóng giận, nếu nàng giận thì con của trẫm không vui đâu.” Vũ Văn Uyên nhẹ nhàng xoa bụng nàng, khoé miệng mang theo ý cười nhàn nhạt.

Trà Cửu lông mi run run, ánh mắt cổ quái nhìn hắn: “Bệ hạ làm sao biết trong bụng thần thiếp có hài tử hay không?”

“Trẫm nằm mơ thấy.” 

“Dạo này trẫm cứ mơ thấy một cặp sinh đôi lớn lên giống nhau y đúc, một trai một gái rất ngoan ngoãn gọi trẫm là phụ hoàng.”

Nghĩ đến giấc mơ đó, Vũ Văn Uyên lại mỉm cười. “Trẫm luôn cảm thấy… đó là con của chúng ta.”

Trà Cửu trong lòng ngũ vị tạp trần, ôm lấy eo hắn.

Tối đó, Trà Cửu dùng điểm đổi của hệ thống, đổi về dược tề sinh long phượng thai.

Nàng đã ngừng kinh nguyệt, thân thể cũng đã điều chỉnh đến trạng thái thích hợp nhất để mang thai.

Hệ thống nhắc nhở: “Ngươi sinh con lần đầu, nếu là sinh đôi sẽ rất vất vả. Chi bằng đổi thêm một phần dược tề vô đau, có thể giảm đau khi sinh.”

Trà Cửu kinh ngạc: “Còn có thứ nhân đạo như vậy sao?”

“Đương nhiên. Còn có cả dược tề tránh độc, uống vào có thể kháng bách độc trong vòng một năm, kể cả thạch tín hay ấn tấn cũng vô hiệu.”

Như vậy có thể phòng ngừa nguy hiểm khi mang thai bị đầu độc.

Trà Cửu không chút do dự chọn đổi.

“Còn có gì hay nữa không? Nói hết đi. Bổn cô nương bây giờ là phú bà tích phân mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play