Vũ Văn Uyên mắt lạnh nhìn Thái Hậu, từng câu từng chữ nói: “Thiên hạ này đều là của Trẫm, chỉ là một cái Thái Hoa điện, Trẫm muốn giết muốn thiêu ai có thể cản.”
Hắn cúi người, ôm chặt lấy Trà Cửu, khiến nàng nằm yên ổn hơn.
“Thái Hoa điện chứa ô uế, không xứng là nơi cầu phúc cho hoàng gia. Sau khi đưa người không liên quan ra ngoài, lập tức thiêu rụi.”
Ám vệ lập tức chắp tay nhận lệnh.
“Còn Thái hậu và Quý phi...” Trong đáy mắt Vũ Văn Uyên thoáng hiện lên hận ý.
Thái hậu hoảng hốt lùi về sau mấy bước.
“Chủ tử làm điều bất chính, cung nhân bên cạnh không một ai can ngăn, xử tử.”
Các cung nhân sợ hãi đến tái mặt, đồng loạt quỳ xuống đất, khóc lóc cầu xin tha mạng.
Xuân Lan ôm chặt lấy chân Huệ Quý phi, nước mắt nước mũi dầm dề: “Nương nương cứu nô tỳ, nương nương cứu nô tỳ với!”
Huệ Quý phi bị cảnh tượng điên loạn trước mắt làm cho kinh hãi. Nàng cúi người ôm Xuân Lan, đối diện ánh mắt đầy sát khí của Vũ Văn Uyên, nhưng một lời xin tha cũng không thể thốt ra.
Ám vệ bắt đầu tàn sát. Thái Hoa điện từng thánh khiết thanh bình, nay đã biến thành biển máu, địa ngục trần gian.
Vũ Văn Uyên ôm Trà Cửu, không quay đầu lại mà rời đi.
Lúc Trà Cửu tỉnh lại, nàng đã ở Vĩnh Nhạc Cung.
Dù trước đó bất tỉnh, nàng vẫn giữ được chút ý thức, bởi vậy những gì Vũ Văn Uyên đã làm, nàng đều biết rõ.
Trên đỉnh màn treo một chiếc phúc bao nhỏ, rất đáng yêu.
Nàng không biết nó được treo lên từ khi nào.
Uyển Tinh tựa bên giường, nghe động liền tỉnh dậy, vui mừng nói: “Nương nương tỉnh rồi!”
Chỉ Nhu lập tức phất tay ra lệnh cho cung nữ bên cạnh: “Mau, đi thỉnh Bệ hạ!”
Trà Cửu chăm chú nhìn chiếc phúc bao nhỏ kia, hỏi:
“Cái này... là treo từ khi nào?”
Vừa mở miệng, nàng hoảng hốt vì giọng mình khô khốc, khàn đặc như cát sỏi.
Chỉ Nhu vội vàng dâng nước ấm cho nàng giải khát.
“Phúc bao nhỏ này là Bệ hạ treo lên sau khi đưa ngài về cung. Ở Thịnh Quốc có một quan niệm như vậy, người trong hoàng thất sẽ gửi khí vận của mình vào phúc bao, để bảo vệ người giữ nó cả đời bình an.”
Chỉ Nhu vừa nói, vừa lau nước mắt.
Một phần là vì tiếc thương đứa bé vô tội đã mất, phần khác là vì cảm động trước tấm lòng của bệ hạ dành cho nương nương.
Dù là thường dân cũng hiếm có người sẵn lòng chia khí vận cho thê tử, huống chi là một đế vương.
Hệ thống đột ngột lên tiếng: “Đây là khí vận mà Vũ Văn Uyên tự nguyện phân cho ngươi, có thể giúp ngươi tránh được tử kiếp trong tương lai.”
Trà Cửu kinh ngạc: “Thật sự hữu dụng vậy sao?”
“Đương nhiên, đây là khí vận đế vương. Người bình thường nhận được có thể hưởng ba đời phú quý, ăn mày có được cũng có thể làm tới chức thừa tướng.”
Thật quá khoa trương!
Trà Cửu tháo tiểu phúc bao xuống, cẩn thận vuốt ve.
Uyển Tinh đỏ hoe mắt, không nhịn được nói: “Nương nương, Bệ hạ thật sự rất đau lòng vì ngài. Người đưa ngài lên xe ngựa, lót đệm dày, phong kín cửa sổ, chỉ sợ ngài bị gió lạnh.”
Nếu đứa bé ấy có thể sống, sau này ngài và bệ hạ chắc chắn sẽ vô cùng ân ái...
Trà Cửu hiểu rõ tấm lòng của Vũ Văn Uyên dành cho nàng.
Tâm trạng nàng lúc này vô cùng phức tạp.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Chưa được mấy nhịp thở, Vũ Văn Uyên như cơn gió lao tới bên giường.
Chỉ Nhu và Uyển Tinh thức thời lui ra ngoài.
Vũ Văn Uyên muốn đưa tay chạm vào má nàng, nhưng lại dừng lại giữa không trung, do dự.
Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy sợ hãi.
Đối mặt với Trà Cửu và đứa con chưa kịp chào đời, hắn tràn đầy áy náy và day dứt.
Trà Cửu đã từng chu toàn vô số nam chủ ở các thế giới khác, tự nhiên hiểu rõ tâm tình của hắn.
Nếu hắn không chủ động, nàng đành đưa tay ra khỏi chăn, nhẹ nhàng vươn về phía hắn.
Vũ Văn Uyên lập tức nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay ấm áp bao phủ lấy tay nàng.
Ngàn vạn lời nói, cuối cùng hắn chỉ có thể thốt lên một câu kiềm nén: “Nguyệt Hoa, chúng ta sẽ còn có hài tử.”
Hắn không dám nói nhiều, sợ nàng đau lòng.
Nhưng dù có nói thêm lời trấn an nào, hắn cũng không thể nguôi ngoai.
Đứa nhỏ này là hy vọng lớn nhất trong lòng hắn, giờ thì mất rồi, nỗi đau như khoan thẳng vào tim.
Hệ thống kinh hỉ thông báo: “Độ hảo cảm của Vũ Văn Uyên tăng lên rồi!”
Từ 45%, nhảy vọt lên 70%!
Trà Cửu kinh ngạc.
Nàng biết chuyện lần này sẽ khiến hắn thêm yêu nàng, nhưng không ngờ lại tăng nhanh như vậy.
Cảm tình của Vũ Văn Uyên dành cho nàng, đã vượt xa tưởng tượng của nàng.
“Nàng cứ an tâm dưỡng bệnh. Những kẻ giết hại con của chúng ta, Trẫm tuyệt đối không tha cho ai cả.”
Vũ Văn Uyên vuốt nhẹ gương mặt nàng, nụ cười dịu dàng trên môi, nhưng đáy mắt lại lạnh như băng.
Trà Cửu bất giác bắt đầu thấy thương hại cho Thái hậu và Huệ Quý phi.
Quả nhiên, cơn giận của đế vương lập tức quét qua cả hậu cung và tiền triều.
Huệ Quý phi bị tước phong hào, giáng xuống phi vị, bị cấm túc nửa năm tại Xuân Hi cung.
Cung nhân bên cạnh nàng ta và Thái hậu đều bị xử tử. Ai có người nhà làm quan cũng bị giáng chức ba cấp.
Trương thị và các phe cánh liên quan cũng lần lượt bị giáng chức, không ai dám oán hận gì, vì thiên hạ đều biết.
Đứa con mà Vũ Văn Uyên mong đợi bao lâu, lại bị hành động hồ đồ của Trương phi và Thái hậu làm sảy mất đi.
Trương phi – từng là Huệ Quý phi, bị giam lỏng tại Xuân Hi cung, sống chẳng khác gì địa ngục.
Người hầu xung quanh toàn là gương mặt xa lạ, một số là nhãn tuyến cung khác phái tới, một số chọn lọc từ nô tì cấp thấp.
Nghĩ đến việc trước đây, một tỳ nữ từng cọ rửa nhà xí giờ lại dâng trà cho mình, Trương phi chỉ muốn nôn.
Thục phi người từng bị nàng xem như chó dưới chân, giờ đã lên trên nàng về địa vị, cùng Đức phi nắm quyền quản hậu cung, còn thường xuyên đứng ngoài Xuân Hi cung mà giễu cợt mỉa mai.
Thật là tiểu nhân đắc thế.
Trương phi đầy oán hận.
Đợi đến ngày nàng Đông Sơn tái khởi, nhất định sẽ khiến Thục phi chết không yên thân!
“Chiêu Dung Hoa sau khi sảy thai, thân thể thế nào?” Trương phi dựa cửa điện vắng vẻ, hỏi cung nữ mới tới.
Cung nữ này vừa được điều từ nơi khác đến, thông tin trong cung cũng không linh thông.
Nàng mơ màng trả lời: “Chiêu Dung Hoa? Thưa nương nương, hiện tại trong cung không có ai là Dung Hoa cả. Nhưng có một vị Chiêu Sung Nghi.”
“Chiêu Sung Nghi?” Trương phi lặp lại, rồi bỗng bật cười điên dại.
Chiêu Sung Nghi, hảo cho một cái Chiêu Sung Nghi!
Không ngờ bệ hạ lại yêu nàng ta đến vậy. Chỉ vì một đứa con chưa chào đời, mà phá lệ thăng liền ba cấp, từ Dung Hoa nhảy vọt lên tam phẩm Sung Nghi!
Mới vào cung ba tháng, lại được sủng ái như thế!
“Cộc, cộc.”
Tiếng gõ nhẹ vang lên từ cửa hông Xuân Hi cung, trong không khí tĩnh lặng lại càng rõ ràng.
Cung nữ ra mở cửa.
Người đến là Lý công công, thái giám thân cận bên Thái hậu.
“Trương phi nương nương, Thái hậu mời người đến Thọ An Cung một chuyến.”
Trương phi vốn đang đắm chìm trong phẫn uất, chợt thanh tỉnh.
Từ sau sự việc ở Thái Hoa điện, Thái hậu chưa từng gặp nàng. Giờ lại chủ động mời, chẳng lẽ có cách giúp nàng khôi phục thánh sủng?
Trương phi nôn nóng muốn đi theo, nhưng Lý công công ngăn lại, trao cho nàng một bộ trang phục thái giám.
“Xin nương nương thứ lỗi. Nay cảnh còn người mất, ngài vẫn đang bị cấm túc. Chỉ có thể mặc y phục thái giám, đi theo sau nô tài.”