Uyển Hà vẫn luôn đứng bên cạnh trầm mặc không lên tiếng đột nhiên tích cực lên, chủ động nói: “Hay là để nô tỳ đi xem thử một chuyến.”

Trà Cửu liếc nàng ta một cái, giả vờ không nhìn ra tâm tư trong mắt nàng: “Vậy ngươi đi đi. Cẩn thận, đừng để mắc mưu.”

Câu cuối mang theo ý cảnh cáo rõ ràng, nhưng Uyển Hà vì nóng lòng nên chẳng để ý.

Uyển Tinh thấy Uyển Hà có vẻ bất thường, do dự nhìn về phía chủ tử: “Nương nương…”

Trà Cửu nhìn ra cửa, nơi đã chẳng sớm chẳng có bóng người, bình thản nói: “Mỗi người đều có con đường riêng. Nếu nàng đã chọn, thì cứ để nàng đi.”

Uyển Hà vừa đi, phải đến tận giờ Trà Cửu dùng bữa trưa mới quay trở lại.

Vừa bước vào cửa, Trà Cửu liền nhận ra tóc nàng được búi lại, cổ áo có nếp nhăn, trên mặt đầy xuân sắc, khóe môi hơi sưng đỏ.

Uyển Hà còn xách theo một hộp đồ ăn, định dùng nó làm cớ giải thích chuyện ra ngoài lâu như vậy.

“Nương nương, nô tỳ ra ngoài đi dạo một vòng, không thấy ai cả. Chắc chỉ là bóng dáng mèo hay chó thôi ạ.”

Nói xong, nàng còn nở một nụ cười, giơ hộp đồ ăn lên: “Nô tỳ ghé qua nhà bếp ở Thái Hoa điện lấy ít món chay, mang về cho nương nương nếm thử.”

Trà Cửu cũng không vạch trần, chỉ vừa ăn vừa thản nhiên nói:
“Đặt ở đó đi.”

Thức ăn chay ở Thái Hoa điện đều được phân sẵn, trước giờ đều do cung nhân đưa tận nơi. Làm gì có chuyện phải tự mình đi lấy? 

Uyển Hà kiếm cớ quá sơ hở.

Nhìn thấy bên người Trà Cửu đủ người hầu hạ, Uyển Hà thất thần nhìn vào nội thất trong phòng, lại sinh ra tâm tư khác.

Nàng giả vờ thu dọn, thừa dịp không ai để ý, lén mở tráp trang sức của chủ tử.

Tuy nơi đây không yêu cầu quá long trọng, nhưng các nương nương vẫn mang theo rất nhiều trang sức. Mấy cái tráp xếp chồng lên nhau, đến nỗi ngay cả chủ tử cũng không nhớ hết có những gì.

Nàng nghĩ, nếu trộm một vài món không mấy nổi bật, chắc cũng không bị phát hiện?

Uyển Hà lén liếc nhìn ra ngoại thất, không có ai nhìn về hướng này.

Nàng làm ra vẻ đang dọn dẹp, nhưng thật ra đang nhét mấy cây trâm vàng ít dùng của chủ tử vào tay áo.

Hai ám vệ ẩn nấp trong bóng tối hai mắt nhìn nhau.

Hoàng thượng dặn bọn họ bảo vệ Chiêu Dung Hoa, nhưng cái kẻ tay chân không sạch sẽ này hết vụng trộm với nam nhân lại đến trộm đồ, có nên ra tay không?

Sau bữa trưa, Trà Cửu nằm dựa trên giường, chán chường đọc thoại bản.

Uyển Tinh cố ý đem tụ ngọc lư hương mang từ trong cung ra, đốt lên hương an thần, để Trà Cửu có thể ngủ ngon một giấc.

Thái hậu và Huệ quý phi không có động tĩnh gì, cả Thái Hoa điện yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Uyển Hà bước tới, nhìn Trà Cửu đang chăm chú đọc sách, nhỏ giọng nói: “Nơi này cứ để ta lo. Ngươi đi nghỉ đi.”

Uyển Tinh do dự nhìn nàng: “Cái lư hương này ngươi biết dùng chứ? Nửa canh giờ phải thêm hương một lần…”

Uyển Hà hơi mất kiên nhẫn: “Ta biết, ngươi tưởng ta ngốc chắc?”

Uyển Tinh âm thầm chửi thầm trong lòng, ngươi dám phản bội chủ tử, không phải đồ ngốc thì là gì?

Nhưng chủ tử đã ra lệnh phải dẫn xà xuất động, Uyển Tinh chỉ có thể tạo cơ hội cho Uyển Hà. Nàng gọi các cung nhân, cùng nhau rời khỏi nội thất.

Bốn bề vắng lặng. Uyển Hà vừa nhìn chằm chằm Trà Cửu, vừa lén đổ thuốc mê từ bột móng tay vào lư hương.

Chẳng bao lâu, Trà Cửu đã liên tục ngáp, đôi mắt dần khép lại, rồi hôn mê.

“Thành công rồi!” Uyển Hà mừng rỡ, lập tức mở cửa sổ nhỏ trong sương phòng.

Cửa đó thông ra sau núi, có thể tránh thị vệ mà lén tiến vào.

Một tên hòa thượng giả làm nam tử trèo qua cửa sổ bước vào. Thấy mỹ nhân đang mê man trên giường, hắn vui mừng không tả.

Lần trước ở cung yến, hắn đã say mê tuyệt sắc mỹ nhân này. Giờ gặp lại, dung mạo càng thêm diễm lệ, mang theo vẻ tiên khí không thể khinh nhờn.

Mỹ nhân càng không thể khinh nhờn, càng khiến lòng hắn rạo rực.

Trương Bách Phong không thể kiềm chế nổi, lập tức muốn tới gần thân thể mỹ nhân.

Uyển Hà kéo hắn lại, vội vàng xác nhận: “Đại công tử, người nói xong việc sẽ quang minh chính đại cưới ta, lời này còn tính không?”

Trương Bách Phong hơi mất kiên nhẫn, nhưng biết con cờ này còn hữu dụng, đành dỗ dành:

“Tất nhiên. Đợi ta và chủ tử của ngươi hoan hảo xong, ta liền có thể lấy cái này áp chế nàng, bắt nàng nhận ngươi làm nghĩa muội, để ngươi vẻ vang gả cho ta làm Trương đại phu nhân, như thế nào?”

Uyển Hà vui sướng, nhưng ngoài mặt vẫn ghen tuông: “Chủ tử nhà ta là ngọc thể băng cơ, đến Bệ hạ còn mê mẩn. Ta sợ ngươi nếm thử rồi sẽ không thèm để mắt đến ta.”

Không ngờ lời này càng khiến Trương Bách Phong thèm muốn Trà Cửu hơn.

Hắn miệng khô lưỡi đắng, càng không có kiên nhẫn ứng phó với Uyển Hà lắm lời.

Hắn thô bạo bóp ngực nàng một cái, khiến nàng thẹn thùng r*n rỉ, rồi thuận miệng nói: “Vật nhỏ, đợi ta xử lý xong chủ tử ngươi, lại đến thu thập ngươi, ngươi liền biết ta có hay không để mất đến ngươi.”

Uyển Hà thẹn thùng buông tay, Trương Bách Phong hùng hổ lao về phía giường Trà Cửu.

Nhưng chưa đi được mười bước, từ xà nhà một ám vệ nhảy xuống, đập thẳng vào đầu hắn khiến hắn ngã gục.

Uyển Hà trừng lớn đôi mất, chưa kịp hét lên thì cũng bị một ám vệ khác đánh ngất.

“Đầu lĩnh, hai người này xử lý thế nào?” ám vệ hỏi, là giọng nữ.

Nàng ghét bỏ đá Trương Bách Phong một cái đầy khinh bỉ.

Loại cầm thú này, muốn làm nhục người trong lòng Bệ hạ, chết trăm lần cũng không đủ.

Vị ám vệ đầu lĩnh bình thản đáp: “Bệ hạ có lệnh, ai uy hiếp Chiêu Dung Hoa, xẻo hình xử tử.”

Nữ ám vệ có chút do dự: “Hắn là ca ca của Huệ quý phi, đại công tử nhà họ Trương…”

“Theo lệnh – giết.”

Ám vệ lập tức trói Trương Bách Phong lại như bánh chưng rồi nhảy qua cửa sổ mang đi.

Uyển Hà thì bị nữ ám vệ trói vào cột, chờ Trà Cửu tỉnh dậy xử lý.

Khi trói người, ám vệ không thấy Trà Cửu đang mở mắt, trong mắt ánh lên vẻ tỉnh táo.

Nhưng rất nhanh, nàng lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Thời tiết oi bức, người ngủ đủ thì thân thể mới khỏe.

Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng tây tà.

Bên ngoài Thái Hoa điện yên tĩnh êm đềm, nhưng bên trong lại là sóng ngầm dữ dội.

Huệ quý phi bồi Thái hậu trò chuyện cả buổi, vẫn chưa thấy Xuân Lan đến báo tin.

Chuyện gì thế này?

Rõ ràng nàng đã an bài tử sĩ của ca ca phối hợp với cung nữ bên cạnh Chiêu Dung Hoa, phối hợp trong ngoài để đột nhập.

Sao đến giờ vẫn không có động tĩnh?

Huệ quý phi chau mày, pha trà cũng có phần lơ đãng.

Thái hậu nhìn ra nàng có tâm sự, nhíu mày hỏi:

“Làm sao vậy? Nhìn như có chuyện gì lo lắng.”

Huệ quý phi cười giả lả: “Không có gì ạ. Chỉ là đang nghĩ chuyện cầu phúc ngày mai thôi.”

“Cầu phúc thì có gì phải lo? Làm theo quy củ cũ là được.” Thái hậu hờ hững.

Huệ quý phi đang định đáp lời, thì bên ngoài truyền đến giọng Xuân Lan đầy kinh hoảng:

“Thái hậu nương nương! Quý phi nương nương! Nô tỳ có chuyện gấp cần bẩm báo!”

Huệ quý phi ánh mắt lóe sáng, vội nói: “Mau cho vào!”

Thái hậu thấy nàng sốt ruột như vậy, khẽ cau mày.

Xuân Lan bước vào với vẻ mặt kinh hoàng, theo sau là hai tiểu thái giám đang run rẩy khiêng một cái rương, cả người run run.

Một mùi máu tanh nồng nặc lập tức tràn ngập khắp gian phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play