Huệ quý phi gấp không chờ nổi hỏi: “Có phải là bên Tây Sương phòng xảy ra chuyện gì rồi không?”

Xuân Lan bị đồ vật trong rương dọa đến phát khóc, lắp bắp nói: “Không phải... là... là...”
“Là tiểu Trương đại nhân hắn...”

Thái hậu sắc mặt lập tức biến đổi, lập tức hạ lệnh cho tất cả cung nhân không liên quan rút lui khỏi điện.

Xuân Lan rốt cuộc không nhịn nổi, khóc òa lên: “Tiểu Trương đại nhân... đã chết!”

Nàng run rẩy giơ tay, chỉ vào chiếc rương đang bốc lên mùi máu tanh nồng phía sau: “Thi thể của ngài ấy... ở bên trong đó...”

Huệ Quý Phi lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, chạy nhanh về phía chiếc rương lớn.

“Mở nó ra cho ta!” – sắc mặt nàng tái nhợt.

Hai thái giám run lẩy bẩy tiến lên mở nắp rương, bên trong là cảnh tượng khiến người ta buồn nôn.

Trương Bách Phong, người vốn thân hình cao lớn, bị mổ xẻ đến không còn nguyên vẹn, chỉ còn lại khung xương dính lớp da mỏng lẫn máu. Phần thịt bị lóc ra từng lát bằng đồng tiền, xếp thành một đống bên cạnh.

Một làn sóng buồn nôn dữ dội ập thẳng lên đầu Huệ Quý Phi. Nàng ôm cột gỗ, nôn ra cả dịch mật vàng, không còn gì trong dạ dày.

Trái lại, Thái hậu vẫn giữ được bình tĩnh.

Lăng Miếu ma ma dìu bà đến bên chiếc rương. Bà nhìn thoáng qua thi thể, mặt không đổi sắc.

“Ngươi đã làm cái gì?” – Thái hậu lạnh giọng hỏi Huệ Quý Phi.

Huệ Quý Phi nôn đến mức hồn phách tiêu tán, Xuân Lan vội dâng chén trà để nàng súc miệng.

Một lúc lâu sau, Huệ Quý Phi mới yếu ớt kể lại toàn bộ sự việc.

Thì ra, từ khi Thái hậu chọn người cầu phúc, Huệ Quý Phi liền động tâm tư.

Nàng cố tình tìm Trương Bách Phong mượn một tử sĩ, định ngụy trang thành gian phu của Trà Cửu, đến lúc đó dàn cảnh bắt gian trên giường, liền có thể trừ khử địch nhân.

Nhưng nàng không ngờ, Trương Bách Phong lại nổi sắc tâm, tự mình ra tay, kết quả lại chết thảm như vậy.

“Hoang đường!” – Thái hậu tức giận, tát một cái thật mạnh, đánh Huệ Quý Phi ngã nhào xuống đất.

“Ngươi không biết bên cạnh bệ hạ có một đội ám vệ sao?” Thái hậu lạnh lùng nói.
“Giờ hắn coi Chiêu Dung Hoa như châu báu, tất nhiên sẽ phái ám vệ bảo hộ ngày đêm. Ngươi lại dám ngang nhiên phái người đối phó nàng, chẳng phải là muốn chết sao!”

Nếu như kẻ chết là Huệ Quý Phi thì cũng chẳng sao, vì hiện tại nàng đã thất sủng. Trương gia vẫn còn những nữ tử khác có thể thay thế.

Không ngờ Huệ Quý Phi ngu xuẩn, lại liên lụy đến Phong Nhi. Bà còn mặt mũi nào giải thích với đệ đệ đây?

Huệ Quý Phi lại sửng sốt: “Ám vệ? Thần thiếp đâu biết chuyện đó...!”

Nàng đương nhiên không biết. Vũ Văn Uyên làm sao có thể giao ám vệ của mình cho nàng sử dụng?

Nghĩ thông suốt điều đó, mắt Huệ Quý Phi đỏ hoe, nghiến răng căm giận: “Không ngờ bệ hạ lại yêu thương con tiện nhân đó đến như vậy!”

Thái hậu lại tát thêm một cái.

Huệ Quý Phi ôm mặt, khóc nức nở trên đất.

Thái hậu lạnh lùng nói: “Đừng làm ra vẻ đáng thương đó. Hoàng đế sủng ái thì sao chứ? Ngươi mang được long thai, kế thừa đại thống mới là chuyện lớn nhất.”

Huệ Quý Phi nghẹn ngào: “Nhưng giờ bệ hạ không còn tới Xuân Hi Cung, thần thiếp sao có thể mang thai long tự?”

Thái hậu đáp: “Ai gia đã cùng Nguyên Trần đại sư bàn rồi. Sau bảy ngày cầu phúc, sẽ làm ra hiện tượng Phật nhập thân, rồi mượn miệng bà ấy nói Chiêu Dung Hoa cùng long tự tương khắc cần để nàng ta tới Thái Hoa điện cầu phúc nửa năm mới có thể hồi cung.”

“Nửa năm đó, nếu ngươi vẫn chưa mang long thai, thì phải nhanh chóng suy xét đề nghị khác của ai gia.”

Huệ Quý Phi nắm chặt khăn tay, cắn răng: “Thế còn ca ca thần thiếp thì phải làm sao?”

“Người chết thì đã hết giá trị, không nên khiến người sống thêm khó xử.”
Ý Thái hậu là chuyện này không cần truy cứu nữa, tránh gây rắc rối với hoàng đế.

Bà mệt mỏi phất tay: “Đem cái rương đó trả về Trương gia đi.”

“Dạ.”

...

Hôm sau, tiếng chuông sớm vang lên, Thái Hoa điện trở nên trang nghiêm. Đại lễ cầu phúc hoàng gia bắt đầu.

Thái hậu đứng hàng đầu, dâng hương khấn tổ tiên và chư Phật, thành tâm cầu nguyện.

Trà Cửu theo sau Huệ Quý Phi tiến vào dâng hương, rồi quỳ xuống trên đệm hương bồ.

Nguyên Trần đại sư đọc một đoạn kinh thật dài, rồi dùng cành liễu rảy Phật thủy cho các quý nhân.

“Cầu phúc cần một vị chủ tử lấy máu viết kinh, không biết vị nào nguyện ý thực hiện?”

Thái hậu hơi nhướng mí mắt, chỉ định: “Chiêu Dung Hoa còn trẻ, để nàng làm đi.”

Trà Cửu không thể từ chối.

Lúc bị cắt tay lấy máu, thật sự rất đau.

Không biết vị sư thái kia có thù oán gì với nàng không, mà xuống dao sâu khủng khiếp, máu róc rách chảy mãi không ngừng.

Sắc mặt Trà Cửu nhanh chóng tái nhợt.

Huệ Quý Phi thấy nàng đau đến nhíu mày, trong lòng hả hê vô cùng. 

Sau khi lấy máu xong, Nguyên Trần lại nói: “Chép kinh cần thành tâm, quý nhân phải quỳ gối trước Phật, chép suốt tám canh giờ, không được ăn uống gì.”

Trà Cửu cười nhạt liếc nhìn lão ni cô một cái.

Nguyên Trần đại sư này, nói là trụ trì Phật môn, kỳ thực chỉ là tay chân của Thái hậu mà thôi.

Lấy máu, lại bắt quỳ tám canh giờ không ăn không uống người khỏe mấy cũng mất nửa cái mạng.

Phải người lẻn vào tây sương phòng làm trò không thành, hiện giờ cũng dám sử dụng loại ám chiêu này.

Ám vệ có thể bảo vệ nàng khỏi bị kẻ xấu ám hại, nhưng không thể can thiệp chuyện nàng vì mất máu mà chết khi chép kinh.

Thái hậu thật giỏi tính kế.

Không còn cách nào, Trà Cửu đành thành thật quỳ viết kinh suốt cả ngày.

Đến khi lễ kết thúc, Uyển Tinh và cung nữ dìu nàng dậy, sắc mặt Trà Cửu trắng bệch, chân tay không còn sức mà bước.

Về đến Tây Sương phòng, Chỉ Nhu vội đưa mật gừng cho nàng uống dịu cổ.

“Đồ chay còn nóng, nương nương ăn chút điểm tâm mềm dễ nuốt để lót dạ.” Chỉ Nhu chăm sóc chu đáo.

Uyển Tinh lấy rượu thuốc đến xoa đầu gối cho nàng, nhưng bị Chỉ Nhu ngăn lại. “Vết thương mới quỳ xong, không được dùng rượu thuốc lúc này.”

Uyển Tinh mắt đỏ hoe: “Cũng may có ngươi tỉnh táo, ta lo quá quên mất.”

Trà Cửu lại như không có chuyện gì, vừa ăn sữa tám bảo vừa cười.

Chút vết thương nhỏ này, hệ thống trị liệu một chút là khỏi quả thực chỉ như kiến cắn, không đáng nhắc tới.

Nhưng có một chuyện lớn, phải xử lý ngay.

“Này... Uyển Hà đâu?”

Chỉ Nhu và Uyển Tinh nhìn nhau, không ai trả lời.

Trà Cửu lấy làm kỳ quái.

Hôm qua nàng ngủ trưa dậy, đã sai người trói Uyển Hà ném vào phòng củi để hôm sau tra hỏi.

Cuối cùng vẫn là Chỉ Nhu mở lời: “Uyển Hà... đã trốn thoát rồi.”

Chiều nay, có cung nữ mang cơm đến phòng củi, phát hiện dây thừng trói người đã bị cắt đứt, Uyển Hà cũng biến mất.

Như là có người lén đưa nàng ta đi.

Trà Cửu nhíu mày, gọi hệ thống hỏi: “Lần này, là ai đang ngầm giúp Uyển Hà?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play