Thần sắc của Vũ Văn Uyên dần trở nên trầm trọng, tự hồ lâm vào bên trong chuyện cũ thống khổ.

"Nguyệt Hoa, ngôi vị hoàng đế này không dễ mà có được. Năm đó tranh đoạt ngôi vị Thái tử, cửu tử nhất sinh. Trẫm đã mất mẫu thân vì việc đó, lại bị Thái hậu chèn ép suốt thời thơ ấu. Bao năm qua trẫm đã phải chịu biết bao ám toán, thân thể này cũng bị độc dược tàn phá."

Vũ Văn Uyên đưa tay vuốt ve khuôn mặt Trà Cửu, ánh mắt sâu thẳm lúc này chỉ còn lại yếu đuối và thương tổn.

"Nguyệt Hoa, trẫm thật sự mong có một đứa con, một đứa trẻ để kế thừa cơ nghiệp mà trẫm gây dựng."

Lời chân tình hiếm hoi ấy khiến Trà Cửu sững người.

Giây phút đó, nàng cảm nhận rõ dưới ánh hào quang chí cao vô thượng của một đế vương, vẫn có một mặt yếu mềm và bất lực.

Có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc hệ thống sinh con đưa nàng đến bên cạnh Vũ Văn Uyên.

Trà Cửu đưa tay nắm lấy bàn tay to lớn của Vũ Văn Uyên, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay ấm nóng ấy.

"Thần thiếp hổ thẹn." Trà Cửu khẽ nói, mang theo ngượng ngùng. "Kỳ thật thần thiếp có chút sợ Thái hậu và Huệ quý phi."

Vũ Văn Uyên hiểu rất rõ điều đó, liền trấn an nói: "Đừng sợ, trẫm sẽ cho ám vệ đi theo bảo vệ nàng."

Thái hậu và Huệ quý phi, chưa có tư cách đụng đến người của hắn.

Trà Cửu ấp úng, chần chừ mãi mới nói tiếp:

"Thần thiếp còn lo... nếu từ Thái Hoa điện trở về, bệ hạ sẽ không cần đến thần thiếp nữa..."

Nàng lén nhìn hắn, ánh mắt đầy lo lắng và bất an.

Vũ Văn Uyên khựng lại, sau đó ánh mắt trở nên dịu dàng: "Trẫm sẽ không bỏ rơi nàng."

Trà Cửu hơi giận dỗi: "Ai biết bệ hạ nếm thử Trương mỹ nhân rồi, có quay đầu mà quên mất thần thiếp hay không? Thần thiếp không muốn đi Thái Hoa điện, vì muốn ở lại cạnh bệ hạ."

Vũ Văn Uyên bật cười: "Nàng nói chuyện còn có hay không một chút quy củ."

Trà Cửu bướng bỉnh đáp: "Thần thiếp không cần quy củ! Thần thiếp muốn bệ hạ chỉ thuộc về mình thần thiếp thôi!"

Hai cung nữ đứng hầu, Uyển Tinh và Chỉ Nhu suýt nữa quỳ sụp xuống vì hoảng sợ.

Chủ tử của họ lá gan thật quá lớn, sao lại dám nói những lời như thế?

Trương Lộc thấy vậy thì lắc đầu.

Hai tiểu cung nữ này kiến thức còn hạn hẹp, gặp tí chuyện đã run bần bật? Bệ hạ hiện giờ sủng ái Chiêu dung hoa vô cùng, hận không thể ngày mai có Thái tử từ bụng nàng sinh ra, sao lại trách tội mấy chuyện nhỏ nhặt này?

Quả nhiên, Vũ Văn Uyên cũng không hề thay đổi sắc mặt.

Hắn chỉ cúi đầu nhìn bụng Trà Cửu, trầm giọng: "Nếu nàng sinh được long chủng, trẫm sẽ là của một mình nàng."

Lần này đến lượt Trà Cửu chấn động.

Nàng hiểu rõ Vũ Văn Uyên không phải người hay nói đùa.

Câu của một mình nàng một khi đã nói ra từ miệng hắn, hẳn là sẽ thực hiện bằng được.

Ma xui quỷ khiến, Trà Cửu buột miệng thốt ra: "Vậy nếu thần thiếp muốn toàn bộ tình yêu của Bệ hạ thì sao?"

Vũ Văn Uyên nhìn nàng thật sâu, rồi đáp:

"Những gì nàng muốn, phải dùng hết toàn lực giành lấy."

Ngày rời cung, Trà Cửu ghé người trên khung cửa xe ngựa, lưu luyến nhìn về phía hoàng cung.

Uyển Tinh nhỏ giọng an ủi: "Lúc này Bệ hạ đang lâm triều, chắc không thể đến tiễn đưa."

Dù sao thì, hoàng đế nào lại đích thân tiễn phi tần đi cầu phúc?

Chủ tử đối với Bệ hạ cũng quá mức thâm tình.

"Uyển Tinh, ngươi không hiểu." – Trà Cửu cười nhạt.

Bề ngoài thì vẫn phải diễn tròn vai.

Trà Cửu bi bi thương thương buông rèm xe xuống, mặt ngay lập tức trở lại vẻ bình thản, vui vẻ ăn điểm tâm Chỉ Nhu chuẩn bị.

Bánh hạch đào, bánh hạt dẻ mai hương thủy tinh, cá nhung hoa chưng phấn...

Đồ ở phòng bếp nhỏ vẫn tinh xảo và ngon hơn Ngự Thiện Phòng nhiều.

Hệ thống lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi đổi mặt cũng nhanh thật."

Vừa nãy còn như muốn sống chết ly biệt với Vũ Văn Uyên, giờ lại sung sướng ăn uống như không có chuyện gì.

Trà Cửu vừa ăn vừa đáp: "Người như Vũ Văn Uyên, dù không tự mình đến, nhất định cũng sẽ phái người đi. Nếu ta không diễn cảnh quyến luyến, sao khớp với hình tượng nhân vật?"

Hệ thống cảm khái: "Ngươi phân vai công chúa đầu óc chỉ toàn tình yêu và ký chủ lý trí thật nhuần nhuyễn."

"Hạ bút thành văn." – Trà Cửu vỗ tay phủi vụn bánh, hỏi: "Giờ hảo cảm của Vũ Văn Uyên là bao nhiêu?"

"45%."

Trà Cửu thở dài: "Hảo cảm lâu quá không tăng. Hắn thích ta, nhưng vẫn chỉ mê say dung mạo và thân thể, chứ chưa thật sự nảy sinh tình cảm sâu sắc."

Ngoại hình và thể xác dễ thu hút, nhưng khó làm người ta thật lòng.

"Xem ra phải dùng một liều thuốc mạnh rồi."

Một liều có thể đánh tan phòng bị của Vũ Văn Uyên.

Đoàn xe ngựa đi hơn nửa ngày mới tới Thái Hoa điện, nơi này phong thủy tốt gần núi cạnh sông.

Trụ trì Nguyên Trần đại sư cùng các ni cô ra nghênh tiếp.

"Thái hậu nương nương vạn phúc kim an. Huệ quý phi nương nương, Chiêu dung hoa nương nương cát tường."

Đám đông quỳ rạp thỉnh an.

Trà Cửu được đỡ xuống xe, cảm giác có ai đó trong đám ni cô đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Nhưng khi nàng quay lại nhìn, người kia đã nhanh chóng cúi đầu, che khuất mặt.

Cảm giác khác lạ lướt qua, ni cô đó cao lớn giống nam hơn là nữ.

Thái hậu nhẹ giọng:

"Nguyên Trần đại sư, không cần khách sáo, ai gia chỉ đến cầu phúc như lệ thường."

Nguyên Trần gật đầu: "Phòng nghỉ cho ba vị chủ tử đã chuẩn bị xong. Chỉ là chủ sương phòng đang tu sửa, Chiêu dung hoa nương nương đành ở xa một chút, ở tại tây sương phòng."

Thái hậu thản nhiên: "Không sao, cầu phúc quan trọng là thành tâm, ở đâu cũng được."

Tuy tây sương phòng xa hơn, nhưng vẫn là chỗ dành cho quý nhân, điều kiện không tệ.

Chỉ là vì quá xa, thị vệ chủ yếu đóng tại chủ sương phòng, nếu có chuyện gì thì khó mà kêu cứu kịp.

Uyển Tinh mang nước ấm đến, trong có rải cánh hoa và hương liệu, hầu hạ Trà Cửu rửa tay.

Trà Cửu thong thả rửa tay, hạ giọng: "Thái hậu và Quý phi chỉ e đang có mưu tính."

Uyển Tinh giật mình:

"Ý nương nương là tây sương phòng có gì khác lạ sao?"

"Tây sương phòng không có gì khác lạ, mà là việc đổi phòng mới kỳ lạ. Biết trước có người trong cung đến cầu phúc, sao không sửa sớm hay để sau, lại sửa đúng lúc này?"

Trà Cửu lau tay khô, thản nhiên: "Bất quá không sao. Cẩn thận một chút là được."

Trên đường đi, nàng đã nghĩ ra cách lợi dụng dịp cầu phúc này để tăng hảo cảm của Vũ Văn Uyên.

Nàng đã đổi thuốc giả mang thai.

Nam nhân vốn là loài sinh vật trời sinh không biết trân trọng, chỉ khi mất rồi mới đau lòng mà khắc cốt ghi tâm.

Nàng muốn Vũ Văn Uyên cảm nhận nỗi đau đó, để từ đó hiểu rõ tình cảnh khó khăn của nàng, quý trọng nàng hơn, vượt xa mê luyến về thể xác hay dung mạo.

Chỉ có thế mới phá vỡ giới hạn hảo cảm đang chững lại.

Vậy nên, nàng không sợ Thái hậu ra tay, chỉ sợ bọn họ không dám ra tay, làm kế hoạch sảy thai giả này không đạt hiệu quả như mong muốn. 

Lúc ấy, một bóng người lướt qua cửa sổ, Uyển Tinh lập tức hô lớn: "Ai ở bên ngoài nhìn trộm?!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play