Tạ Diệc Triều nhìn Thư Thanh Yến, sắc mặt y trắng bệch tựa giấy, lại vẫn cố chấp ngẩng cao cằm, gắng gượng giữa gió lạnh đêm trường. Cuối cùng, hắn cũng đành mềm lòng, buông bỏ sự trầm mặc nặng nề. Dáng vẻ khi ấy, tựa như những lần trêu chọc thường ngày, mà lòng lại dậy lên cơn sóng ngầm chẳng thể nói thành lời.
Lẽ ra, nụ cười kia nên như bao lần đùa cợt vô tâm, nhưng đêm ấy lại trở thành ác mộng, chôn sâu nơi đáy lòng, không người hay biết.
Hắn vẫn như xưa, lặng lẽ chải tóc vuốt lưng cho người say ngủ, tay vừa chạm vào liền bắt gặp thân thể khẽ run, đầy mồ hôi lạnh, chẳng khác nào đang giãy giụa trong cơn mê khốn khổ.
Trăng mỏng vắt ngang bầu trời, ánh sáng bàng bạc đổ qua cửa linh, tách biệt rõ ràng ranh giới giữa sáng và tối.
Tấm áo bạch y phủ xuống người Tạ Diệc Triều, sạch sẽ như tuyết đầu mùa, trong ánh trăng nhìn tựa tiên nhân muốn phi thăng, lại vẫn chọn ở lại nhân gian. Hắn khẽ cúi người, một ngón tay thấm ánh nguyệt, nhẹ nhàng điểm lên mi tâm người nằm trên giường.
“Đừng sợ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play