Sân luyện võ của Hòa Gia Trang vẫn rực rỡ dưới ánh nắng trưa, mặt đá xanh phản chiếu ánh sáng chói chang, như một tấm gương khổng lồ chứng kiến những trận so tài đầy kịch tính. Tiếng reo hò của đám thị vệ vẫn vang vọng, hòa quyện với tiếng gió thổi qua tán cây cổ thụ, mang theo hương hoa sen từ hồ gần đó. Vòng tròn phấn trắng trên sân, dù đã chứng kiến nhiều trận đấu, vẫn giữ nguyên nét sắc sảo, như lời thách thức cho cuộc so tài mới giữa hai thế hệ – Chu Nguyên Chương và Hòa Yên Ninh đối đầu với Chu Đệ và Đàm Phong.
Hòa Yên Ninh, sau khi chứng kiến chiêu Long Phụng Tề Tâm đầy uy lực của Chu Đệ và Đàm Phong, mỉm cười hài lòng, ánh mắt nàng tràn đầy tự hào nhưng cũng mang theo sự nghiêm nghị của một người mẹ muốn thử thách con cái. Nàng giơ Hỏa Phụng Kiếm, ánh sáng đỏ rực từ lưỡi kiếm lóe lên như ngọn lửa phượng hoàng, rồi cất giọng trầm ổn: “Đệ Nhi, Phong Nhi, hai con đã làm rất tốt với Long Phụng Tề Tâm. Nhưng để đối mặt với Hồ Khải và những thử thách lớn hơn, hai con cần rèn luyện thêm sự phối hợp. Bây giờ, hãy liên thủ so tài với ta và Hoàng Thượng, để ta xem hai con đã lĩnh hội được bao nhiêu từ Long Hồn Kiếm và Phụng Huyết Kiếm!”
Chu Đệ và Đàm Phong, đứng giữa sân, ánh mắt thoáng chút ngỡ ngàng. Chu Đệ nắm chặt Long Hồn Kiếm, ánh sáng xanh lam từ lưỡi kiếm tỏa ra khí thế uy mãnh, nhưng giọng hắn hơi do dự: “ phụ hoàng, mẹ.  tụi con không dám! So tài với hai người, e là tụi con chưa đủ bản lĩnh.” Đàm Phong, đứng bên, tay cầm Phụng Huyết Kiếm, ánh sáng đỏ hồng rực rỡ, cũng gật đầu, giọng dịu dàng: “Dạ, thưa mẹ, tụi con sợ đắc tội.”
Chu Nguyên Chương, đứng dưới tán cây cổ thụ, khoanh tay, bật cười lớn, giọng trầm ấm vang vọng khắp sân: “Không sao, Đệ Nhi, Phong Nhi, trẫm lâu rồi không đánh nhau, cũng đang ngứa tay đây! Sẵn dịp, trẫm muốn xem bản lĩnh của các con tới đâu. Đừng ngại, cứ xuất chiêu, trẫm và nương nương sẽ không trách đâu!” Ông bước ra sân, giơ tay triệu hồi Long Tuyền Bảo Kiếm, ánh sáng vàng kim từ lưỡi kiếm tỏa ra khí thế bá vương, như con rồng vàng tung hoành thiên hạ. Ánh mắt ông lấp lánh sự phấn khích, như trở lại thời trẻ chinh chiến sa trường.
Ngọc Ánh, đứng cạnh Kim Chi, vỗ tay reo hò: “Phụ hoàng, mẹ, đánh mạnh vào! Hoàng huynh, hoàng tẩu, cố lên, đừng để thua dễ dàng nhé! Muội muốn xem Long Phụng Tề Tâm đấu với Long Hỏa và Hỏa Phụng!” Nàng nhảy chân sáo, ánh mắt tinh nghịch, khiến đám thị vệ bật cười. Kim Chi, tay cầm khay trà, che miệng cười: “Ánh nhi, con đừng kích hai bên, trận này ta xem mà hồi hộp! Nhưng Đệ nhi và Đàm Phong chắc chắn sẽ không dễ thua đâu!"
Chu Đệ, thấy phụ hoàng đã quyết, trao đổi ánh mắt với Đàm Phong, rồi gật đầu, giọng kiên quyết: “Nếu đã vậy, phụ hoàng, mẹ, tụi con đắc tội!” Hắn giơ Long Hồn Kiếm, ánh sáng xanh lam bùng lên, mang theo khí thế của Yêu Long. Đàm Phong, đứng bên, mỉm cười, giơ Phụng Huyết Kiếm, ánh sáng đỏ hồng rực rỡ như ngọn lửa phượng hoàng, sẵn sàng phối hợp. Hai người đứng sát nhau, ánh mắt tràn đầy quyết tâm, như rồng và phượng cùng cất cánh.
Cuộc so tài bắt đầu. Chu Đệ, với thân pháp nhanh như chớp, mở đầu bằng Côn Luân Kiếm Pháp, một bộ kiếm pháp uy mãnh, mạnh mẽ, chú trọng vào sự linh hoạt và khí thế áp đảo. Long Hồn Kiếm trong tay hắn hóa thành những luồng sáng xanh lam, như con rồng bay lượn, chém thẳng về phía Chu Nguyên Chương. Chiêu “Côn Luân Phi Long” được thi triển, ánh kiếm vẽ thành vòng cung uy mãnh, mang theo Long Khí, khiến không khí rung chuyển, như muốn xé toạc không gian.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play