Dưới ánh hoàng hôn nhạt dần, ngự hoa viên của hoàng cung Đại Minh như được phủ một lớp ánh vàng rực rỡ, hòa quyện cùng hương thơm ngát từ những khóm mẫu đơn, cúc vàng và lan trắng. Những con đường lát đá cẩm thạch uốn lượn giữa các luống hoa, dẫn lối qua những hồ sen thanh tịnh và những đình hóng mát chạm khắc tinh xảo. Tiếng nước chảy róc rách từ con suối nhân tạo hòa lẫn với tiếng chim hót líu lo, tạo nên một khung cảnh thanh bình, tựa như chốn bồng lai giữa cõi trần.
Thế tử Chu Doãn Văn, trong bộ long bào vàng thêu rồng uốn lượn, bước đi chậm rãi bên cạnh Thiếc Tố Nhi, người vừa được phong làm Thái tử phi với danh hiệu Mẫu Đơn. Nàng khoác trên mình bộ váy lụa mỏng màu cam, ôm sát thân hình thon thả, để lộ làn da trắng mịn như ngọc trai. Khăn che mặt lụa mỏng khẽ lay động theo từng bước chân, để lộ đôi mắt phượng sâu thẳm, vừa quyến rũ vừa ẩn chứa một tia sắc lạnh khó đoán. Mái tóc đen nhánh buông dài, điểm xuyết những chiếc trâm ngọc lấp lánh, khiến mỗi cử động của nàng đều toát lên vẻ đẹp mê hoặc, tựa như một đóa hoa nở giữa trời xuân.
Chu Doãn Văn khẽ liếc nhìn nàng, ánh mắt không giấu được sự say mê. “Tố Nhi,” cậu cất giọng trầm ấm, “ngự hoa viên này là nơi bổn vương thường đến để tĩnh tâm. Mỗi cành hoa, mỗi viên đá ở đây đều mang câu chuyện của Đại Minh, của những ngày thịnh trị dưới thời tổ phụ ta. Nàng thấy nơi này thế nào?”
Thiếc Tố Nhi nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh như phản chiếu ánh nắng chiều tà. Nàng mỉm cười, giọng nói dịu dàng như tiếng suối chảy: “Bẩm thế tử, ngự hoa viên quả là chốn tiên cảnh giữa nhân gian. Hoa cỏ nơi đây không chỉ đẹp mà còn như mang linh hồn, kể lại những năm tháng huy hoàng của triều đình. Dân nữ đứng đây, lòng không khỏi cảm phục sự trù phú và uy nghiêm của Đại Minh.”
Chu Doãn Văn gật đầu, rõ ràng hài lòng với lời đáp tinh tế của nàng. Cậu chỉ tay về phía một khóm mẫu đơn đỏ thắm, cánh hoa mịn màng như tơ lụa. “Nàng xem, mẫu đơn này chính là lý do bổn vương chọn danh hiệu Mẫu Đơn cho nàng. Nó không chỉ tượng trưng cho sự phú quý mà còn thể hiện lòng kiêu hãnh và thanh cao. Tố Nhi, nàng có thấy mình giống loài hoa này không?”
Thiếc Tố Nhi khẽ cúi đầu, động tác uyển chuyển như cành liễu trong gió. “Thế tử quá khen. Dân nữ chỉ là một nữ tử tầm thường, sao dám sánh với vua của các loài hoa? Nhưng nếu thế tử đã ban cho danh hiệu này, dân nữ xin khắc cốt ghi tâm, nguyện dùng cả đời để xứng đáng với kỳ vọng của ngài.”
Lời nói của nàng vừa khiêm nhường vừa đầy ý tứ, khiến Chu Doãn Văn không khỏi mỉm cười. Cậu dừng bước bên một hồ sen, nơi những bông sen trắng tinh khôi nổi trên mặt nước, tỏa hương thanh khiết. “Tố Nhi, nàng không chỉ có sắc đẹp mà còn có trí tuệ. Bổn vương tin rằng, với nàng bên cạnh, Đại Minh sẽ thêm phần rực rỡ. Nào, để ta dẫn nàng đến Huyền Vũ điện, nơi lưu giữ những bảo vật quý giá nhất của triều đình.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play