Trong sân chính của Hòa Gia Trang, ánh trăng lấp ló qua những tán cây cổ thụ, chiếu xuống những vệt sáng mờ ảo, như muốn trêu đùa năm bóng người vừa ngã nhào xuống đất trong một màn va chạm hài hước. Tô Na và Tần Lý, vừa chạy từ khu vực hồ sen trở về sau khi kiểm tra phòng thủ, bất ngờ đụng phải Chu Đệ, Đàm Phong và Ngọc Ánh đang hớt hải lao ra từ hành lang dẫn đến phòng của Hòa Yên Ninh. Tiếng “uỵch” vang lên, cả năm người ngã lăn ra đất, bụi bay mù mịt, kèm theo vài tiếng kêu oái oăm xen lẫn tiếng cười khúc khích.
Chu Đệ, với phản xạ của một thống lĩnh Ngự Lâm Quân, nhanh như chớp bật dậy, vội vàng đỡ Đàm Phong, ánh mắt lo lắng: “Phong Nhi, nàng có sao không? Trời ơi, nàng đang mang thai, đừng để va chạm gì nhé!” Hắn kiểm tra tay áo nàng, như thể sợ nàng bị trầy xước dù chỉ là một vết nhỏ.
Đàm Phong, dù hơi choáng vì cú ngã, vẫn mỉm cười dịu dàng, phủi bụi trên váy, giọng nhẹ nhàng: “Chu Đệ, thiếp không sao đâu. Chỉ là ngã nhẹ thôi, đứa bé chắc cũng đang cười trong bụng vì trò đùa này!” Nàng đặt tay lên bụng, ánh mắt lấp lánh, vừa trấn an chồng vừa cố giấu nụ cười trước cảnh hỗn loạn.
Tô Na, vẫn còn nằm bệt dưới đất, chống tay ngồi dậy, mái tóc rối bù, Liệt Hỏa Kỳ đỏ rực lăn lóc bên cạnh. Nàng phủi đất trên áo, lườm cả ba người, giọng đầy nghi ngờ: “Tứ hoàng tử, Đại công chúa, Ngọc Ánh công chúa, ba người làm gì mà hớt hải chạy ra như gặp ma thế? Đây chẳng phải hành lang dẫn từ phòng Hòa nương nương sao? Có chuyện gì xảy ra à? Để thần chạy vào xem ngay!” Nàng đứng phắt dậy, tay nắm chặt Liệt Hỏa Kỳ, định lao về phía phòng Hòa Yên Ninh với khí thế như chuẩn bị đối đầu một đạo quân.
Tần Lý, vốn đang loay hoay nhặt Huyết Hỏa Kiếm bị rơi, cũng ngẩng lên, gương mặt thanh tú thoáng hoang mang: “Đúng đấy, Tô Na nói đúng! Nhìn ba người chạy như bị hắc khí của Hồ Khải đuổi theo, chắc chắn có chuyện lớn! Nương nương có nguy hiểm không? Thần phải vào kiểm tra!” Hắn vung kiếm, ánh lửa âm hàn đỏ tím lóe lên, sẵn sàng xông vào như một hiệp khách chính nghĩa.
Chu Đệ, Đàm Phong và Ngọc Ánh đồng thanh hét lên, giọng hoảng loạn: “Không được vào!” Ba người giơ tay chặn trước mặt Tô Na và Tần Lý, tạo thành một bức tường người sống, ánh mắt vừa lo lắng vừa lúng túng, như thể đang giấu một bí mật động trời.
Tô Na nhíu mày, tay chống hông, giọng trêu chọc: “Ồ, lạ nhỉ? Ba người đồng thanh thế này, chắc chắn có chuyện mờ ám! Tứ hoàng tử, khai mau, có phải các người vừa làm gì không nên làm, nên mới chạy như bị ma đuổi?” Nàng nháy mắt, nhìn từ Chu Đệ sang Đàm Phong, rồi dừng lại ở Ngọc Ánh, ánh mắt lấp lánh ý cười: “Hay là Ngọc Ánh công chúa lại bày trò gì, lôi cả Tứ hoàng tử và Đại công chúa vào cuộc?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play