Ánh bình minh đầu tiên len qua khung cửa sổ gỗ chạm khắc, rải những tia sáng vàng nhạt lên căn phòng nhỏ của Hòa Yên Ninh tại Hòa Gia Trang. Ngọn đèn dầu trên bàn vẫn cháy leo lét, hòa quyện với ánh sáng sớm mai, tạo nên một không gian ấm áp nhưng phảng phất nỗi u hoài. Những bức rèm lụa hồng phấn khẽ đung đưa trong làn gió nhẹ, như đang thì thầm những câu chuyện chưa kể. Căn phòng, dù giản dị, lại mang một sức sống kỳ lạ, như chính trái tim của những con người đang bước vào, mang theo tình yêu, nỗi đau và hy vọng.
Chu Nguyên Chương, vị hoàng đế uy nghiêm của Đại Minh, dẫn đầu, dáng đi trầm ổn nhưng ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. Đằng sau ông, Ngọc Ánh, cô công chúa nhỏ với vóc dáng bé bỏng nhưng trái tim rực cháy, nắm tay Kim Chi, ánh mắt lấp lánh xen lẫn tò mò và nghịch ngợm. Kim Chi, cô gái tinh nghịch, bước đi nhẹ nhàng, nụ cười tươi tắn nhưng không giấu được chút âu lo khi nghĩ về người tỷ tỷ kính yêu. Họ đến đây, không chỉ để thăm Hòa Yên Ninh, mà còn để tìm lại một mảnh ghép đã mất của gia đình – mảnh ghép bị thời gian và âm mưu chia cắt.
Khi Ngọc Ánh khẽ đẩy cánh cửa gỗ, tiếng kẽo kẹt vang lên như một lời chào đầy xúc cảm. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cả ba sững sờ, trái tim như ngừng đập. Hòa Yên Ninh, gương mặt tái nhợt nhưng vẫn mang nét thanh tú của một mỹ nhân từng làm rung động cả Hoàng Dế, đang cố gắng rời khỏi giường. Đôi tay bà run rẩy, với lấy chén nước trên bàn, nhưng sức lực yếu ớt không đủ. Chén nước rơi xuống sàn, vỡ tan thành từng mảnh, tiếng leng keng sắc nhọn hòa lẫn với tiếng thở khe khẽ của bà khi thân hình ngã quỵ, như một cành hoa mỏng manh bị gió cuốn đi.
Ngọc Ánh, như một cơn gió nhỏ, lao tới bên mẹ. Đôi tay bé bỏng của cô vội vàng đỡ lấy Hòa Yên Ninh, ánh mắt lấp lánh lo âu xen lẫn đau lòng. Cô quỳ xuống, trái tim đập mạnh, như sợ rằng chỉ một khoảnh khắc lơ là, mẹ sẽ lại biến mất khỏi cuộc đời mình. Vội vàng lấy một chén nước khác từ khay bên cạnh, cô cẩn thận đưa đến môi mẹ, giọng run run, như cố kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào:
“Mẫu thân! Mẹ có sao không? Sao mẹ không gọi người hầu lấy nước, lại tự mình rời giường? Mẹ còn yếu lắm mà!”
Nước mắt cô lăn dài trên má, từng giọt long lanh như ngọc, phản chiếu nỗi sợ hãi mất mẹ thêm lần nữa. Sự tinh nghịch thường ngày, nụ cười ranh mãnh của cô công chúa nhỏ, giờ đây tan biến, nhường chỗ cho tình yêu mãnh liệt và nỗi đau của một người con khao khát được ôm mẹ sau hơn hai mươi năm xa cách. Trong đôi mắt trong veo ấy, không chỉ có lo lắng, mà còn là ngọn lửa nhỏ cháy bỏng, sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ người phụ nữ trước mặt – người mẹ mà cô đã mơ về trong những đêm dài cô đơn.
Hòa Yên Ninh, dù cơ thể yếu ớt, ngước mắt nhìn Ngọc Ánh. Đôi mắt bà mờ mịt, như lạc trong một cơn mơ dài, nhưng khi chạm vào ánh mắt trong veo của cô bé, một tia sáng ngỡ ngàng lóe lên, như ánh trăng rọi qua màn đêm. Nước mắt bà trào ra, lặng lẽ chảy dài trên gương mặt nhợt nhạt, giọng nghẹn ngào thì thầm:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT