Trong căn phòng nhỏ tại Hòa Gia Trang, ánh đèn dầu leo lét chiếu lên những bức rèm lụa hồng phấn, tạo nên một không gian ấm áp nhưng không kém phần tinh nghịch. Ngọc Ánh, cô công chúa nhỏ của Chu Nguyên Chương, ngồi trên chiếc giường gỗ chạm khắc hoa văn, đôi chân nhỏ nhắn đung đưa, đôi mắt long lanh như hai viên ngọc trai. Gương mặt cô bé nở một nụ cười tinh ranh, khóe môi khẽ cong lên, như thể vừa nghĩ ra một trò đùa khiến cả thiên hạ phải bật cười. “Hihi, phụ hoàng ơi, người dùng chiêu này với ai chứ với con thì không có hiệu quả rồi!” cô lẩm bẩm, giọng nói trong trẻo, pha chút nghịch ngợm. “Trò điểm huyệt khiến con ngất đi này, con thấy nhiều lắm rồi đó! Nhưng mà…” Cô ngừng lại, ánh mắt lấp lánh sự thông minh xen lẫn lòng nhân ái, “Con hiểu mà, phụ hoàng làm vậy chỉ vì muốn bảo vệ con, không cho con mạo hiểm.”
Ngọc Ánh nghiêng đầu, mái tóc đen óng ánh đung đưa theo từng cử động. Cô bé vươn tay lấy một chiếc bánh ngọt trên bàn, cắn một miếng, rồi nhăn mặt vì bánh hơi khô – chắc hẳn do dì Kim Chi làm vội trong lúc lo chuyện phòng thủ Hòa Gia Trang. “Hừ, dì Kim Chi  đúng là chỉ giỏi kể chuyện phiêu lưu, chứ làm bánh thì tệ thật!” cô lẩm bẩm, nhưng ngay sau đó, nụ cười lại nở trên môi. “Mà thôi, dì ấy lo cho mẫu thân cả ngày, chắc mệt lắm. Lần sau con sẽ lén vào bếp giúp dì làm bánh ngọt thật ngon cho mẫu thân ăn!” Ý nghĩ ấy khiến Ngọc Ánh bật cười khúc khích, như một chú chim nhỏ đang líu lo trong lồng.
Cô bé đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, kéo rèm lụa để nhìn ra khu vườn bên ngoài. Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống, làm những khóm hoa mẫu đơn lung linh như đang thì thầm với cô. Ngọc Ánh chống tay lên cằm, ánh mắt lấp lánh sự tinh ranh. “Phụ hoàng nghĩ điểm huyệt là giữ được con sao? Hihi, con đã học lén chiêu giải huyệt từ Nghĩa mẫu từ năm ngoái rồi! Mà con không nói cho phụ hoàng biết đâu, để người cứ tưởng con ngoan ngoãn nằm đây!” Cô che miệng cười, dáng vẻ ngây thơ nhưng đầy mưu mẹo, như một chú mèo con đang âm thầm lên kế hoạch trêu đùa chủ nhân.
Dù tinh nghịch là thế, trong lòng Ngọc Ánh lại tràn đầy sự thông cảm và yêu thương. Cô nhớ lại ánh mắt lo lắng của Chu Nguyên Chương khi ông điểm huyệt cô, giọng nói trầm ấm nhưng đầy lo âu: “Ánh Nhi, con ở yên đây, đừng ra ngoài, Hồ Khải đó hiểm lắm.” Lúc ấy, cô chỉ giả vờ lim dim mắt, nhưng trái tim nhỏ bé lại ấm áp lạ thường. “Phụ hoàng đúng là lúc nào cũng lo cho con,” cô lẩm bẩm, giong nói dịu dàng hơn. “Con biết người sợ con gặp nguy hiểm, sợ con bị sát thủ ma đạo làm hại. Nhưng con là công chúa của Phụ joang và mẹ, là muội muội của tứ hoàng tử Chu Đệ. con cũng muốn bảo vệ mẫu thân, bảo vệ mọi người!” Đôi mắt cô bé ánh lên sự quyết tâm, nhưng ngay sau đó, cô lại bật cười, tự trêu mình: “Hihi, mà chắc con phải cẩn thận, không khéo lại bị phụ hoàng phát hiện, rồi bị cấm ăn bánh ngọt một tháng mất!”
Ngọc Ánh quay lại giường, nằm xuống, hai tay gối sau đầu, ánh mắt nhìn lên trần nhà được chạm khắc hình rồng bay phượng múa. Cô tưởng tượng mình đang đứng giữa trận chiến, tay cầm kiếm, tung hoành giữa đám sát thủ ma đạo, khiến chúng chạy tán loạn. “Nếu con ra ngoài, con sẽ dùng chiêu ‘Phi Yến Kiếm Pháp’ mà Nghĩa mẫu dạy, đánh bại hết bọn chúng! Rồi con sẽ nói với phụ hoàng: ‘Thấy chưa, con gái người không yếu đuối đâu!’” Cô cười khúc khích, lăn qua lăn lại trên giường, dáng vẻ ngây thơ khiến bất cứ ai chứng kiến cũng không thể nhịn cười.
Nhưng rồi, cô bé bỗng ngồi dậy, ánh mắt thoáng chút nghiêm túc. “Mà không được, con phải nghe lời phụ hoàng một chút. Người lo cho con, mẫu thân cũng lo. Nếu con lén ra ngoài, mẫu thân sẽ lo lắng, vết thương của người lại nặng thêm mất.” Cô thở dài, giọng nói nhỏ nhẹ, như đang tự thuyết phục mình: “Thôi, con sẽ ở đây, đợi thời cơ. Nhưng nếu sát thủ ma đạo dám lẻn vào, con sẽ không tha! Con sẽ bảo vệ Hòa Gia Trang, như cách phụ hoàng và mẫu thân luôn bảo vệ con!” Cô nắm chặt tay, ánh mắt sáng rực, như một ngọn lửa nhỏ nhưng đầy nhiệt huyết.
Ngọc Ánh lại nằm xuống, kéo chăn lên, nhưng nụ cười tinh nghịch vẫn không rời môi. Cô lẩm bẩm, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc: “Hihi, phụ hoàng, mẫu thân, mọi người cứ yên tâm, Ngọc Ánh sẽ ngoan… nhưng chỉ ngoan một chút thôi! Đợi con khỏe hẳn, con sẽ ra ngoài, giúp Tử Vũ thúc thúc và Nghĩa mẫu đánh bại Huyền Minh Giáo! Con là công chúa, mà công chúa thì không chỉ biết ngồi yên đâu!” Cô nháy mắt với chính mình trong gương, như thể đang chia sẻ một bí mật lớn lao với người bạn thân nhất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play