Dưới màn mưa phùn lất phất, đoàn người của Kim Chi, Ngọc Trân, Thu Huế và Tử Vũ tiếp tục hành trình qua những con đường núi gập ghềnh dẫn tới Kế Châu. Tiếng vó ngựa lộc cộc hòa lẫn với tiếng mưa rơi tí tách, tạo thành một bản nhạc u buồn nhưng đầy quyết tâm. Chiếc xe ngựa chở Chương Bươu – tên phản tặc bị trói chặt – lắc lư trên con đường lầy lội, mỗi cú xóc như nhắc nhở họ về những hiểm nguy đang rình rập. Tử Vũ, dù vừa trải qua trận chiến căng thẳng và mang vết thương chưa lành, vẫn ngồi phía trước cầm cương, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm quét qua bóng tối. Hắn không ngừng nghĩ về Hoàng Thượng Chu Nguyên Chương, người mà hắn thề trung thành đến chết :" Hoàng Thượng, người đang ở đâu? Có được an toàn không?
Trong xe ngựa, Kim Chi ngồi đối diện Chương Bươu, ánh mắt nàng tóe lửa mỗi khi nhìn vào hắn. Nàng nắm chặt chuôi kiếm, như thể chỉ cần hắn động đậy, nàng sẽ không ngần ngại kết liễu hắn ngay lập tức.cô nhớ tới lời của Từ Vũ nói " Cô nương đừng ra tay, hẳn cô cũng biết Hoàng Thượng bị hắn ám sát thất bại, người đã mất tích. Tại hạ muốn hắn nói ra tung tích của người". Nhưng sâu trong lòng, nàng đang bị giằng xé bởi nỗi lo lắng cho Hòa Yến Ninh. “Tỷ tỷ, muội nhất định sẽ tìm được tỷ,” nàng thì thầm, giọng run rẩy. Nàng nhớ lại những ngày tháng ở Hòa Gia Trang, khi Hòa Yến Ninh luôn che chở, dạy dỗ nàng, và cả những lần nàng nhìn thấy tỷ tỷ lặng lẽ rơi nước mắt vì những gánh nặng không tên. Giờ đây, khi biết tỷ tỷ mất trí nhớ và đang ở cùng một người đàn ông lạ, Kim Chi không thể không lo sợ. “Nếu người đó lợi dụng tỷ ấy thì sao? Nếu tỷ ấy rơi vào tay kẻ thù thì sao?” Những câu hỏi ấy như những nhát dao cứa vào tim nàng.
Ngọc Trân, ngồi cạnh Tử Vũ ở phía trước, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy, nhưng trong lòng nàng cũng không kém phần căng thẳng. Tìm Hồn Linh Châu trên tay nàng phát ra luồng linh khí yếu ớt, chỉ dẫn họ tới một ngôi làng nhỏ ở phía nam Kế Châu. Nàng biết, mỗi bước họ đi là một bước tiến gần hơn đến Hòa Yến Ninh, nhưng cũng là một bước tiến sâu hơn vào nguy hiểm. Nàng quay sang Tử Vũ, giọng trầm thấp: “Tử Vũ huynh, huynh có nghĩ rằng Yên Ninh tỷ tỷ của tôi đang ở cùng ai đó… có thể là người của Hồ Khải không?”
Tử Vũ siết chặt dây cương, ánh mắt hắn thoáng qua một tia lo lắng. “Ta không chắc. Nhưng nếu người đó có ý đồ xấu với Bảo Chủ, ta thề sẽ khiến hắn trả giá đắt.”
Hắn dừng lại, rồi nói tiếp, giọng đầy quyết tâm: “Dù là ai, chúng ta phải tìm được cô ấy trước khi Hồ Khải phát hiện ra tung tích. Với Chương Bươu trong tay, chúng ta có lợi thế, nhưng lão cáo già Hồ Khải không phải kẻ dễ đối phó. Hắn chắc chắn đã bố trí tai mắt khắp nơi.”
Thu Huế, ngồi nép trong góc xe ngựa, đôi tay run rẩy ôm lấy mình. Bà không ngừng cầu nguyện, đôi môi mấp máy những lời khấn vái. “Nương nương, xin người hãy bình an. Nô tỳ đã không bảo vệ được người, giờ chỉ mong trời phật phù hộ để người được an toàn.” Nỗi ân hận trong lòng bà như một ngọn lửa thiêu đốt, khiến bà không thể yên lòng. Bà nhìn sang Kim Chi, muốn nói điều gì đó an ủi, nhưng rồi lại im lặng, sợ rằng lời nói của mình chỉ làm tăng thêm nỗi lo lắng cho nàng.
Bỗng nhiên, Tử Vũ ra hiệu cho cả đoàn dừng lại. Hắn nhíu mày, cảm nhận được một luồng sát khí thoáng qua trong không khí. “Có người đang theo dõi chúng ta,” hắn khẽ nói, giọng đầy cảnh giác. Ngọc Trân lập tức nắm chặt Tìm Hồn Linh Châu, sẵn sàng ứng chiến. Kim Chi mở cửa xe, rút kiếm, ánh mắt sắc bén quét qua bóng tối. Nhưng sau vài khoảnh khắc căng thẳng, không có động tĩnh gì. Tử Vũ thở ra, nhưng vẫn không hạ cảnh giác. “Có lẽ chỉ là ảo giác. Nhưng chúng ta phải cẩn thận hơn. Có thổ Hồ Khải chắc chắn đã biết Chương Bươu bị bắt, và hắn sẽ không để yên.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT