Người dịch: Bạch Dạ Phiên
Xuyên không, điền văn, sảng văn, tình cảm, cổ đại, ngọt sủng
Giới thiệu truyện:
Xuân Thanh vừa mở mắt đã xuyên về cổ đại, trở thành một quả phụ yếu đuối trên con đường chạy nạn.
Không chỉ dắt theo ba đứa nhỏ, nàng còn phải đối mặt với lũ thân thích cực phẩm, suốt ngày rắp tâm hãm hại.
Phân gia? Nhất định phải phân gia!
Tộc trưởng cười lạnh:
“Một quả phụ mảnh mai như ngươi, sau khi phân gia, không người cưu mang, chỉ có nước đói chết mà thôi!”
Thân thích cực phẩm nhe nanh múa vuốt:
“Sớm muộn gì cũng lấy mạng ngươi, đồ vật phân ra phải đoạt về cho bằng được!”
Dân thôn chậc lưỡi:
“Từ trước đến nay chưa từng thấy nữ tử nào yếu ớt như thế!”
Xuân Thanh nhếch môi:
“Không sao! Trong tay ta có không gian, vật thực đầy đủ!”
Thân thích bất lương?
Đánh một trận cho xong!
Thiếu ăn, thiếu mặc?
Nàng dọn sạch kho thóc nhà kẻ địch!
Bế con, cày ruộng, buôn bán, ngày ngày no đủ, phú quý rỡ ràng.
Có kẻ nam tử bá đạo, dõng dạc hô vang giữa chốn đông người:
“Tránh hết ra! Nàng là người của ta!”