“Lộc cộc.”
Một trận tiếng vó ngựa truyền đến, hạ nhân tướng quân phủ nhìn thấy tướng quân nhà mình hạ triều trở về, vội vàng chạy tới dắt ngựa.
“Vương Lâm.” Sở Ngọc Văn nhìn thấy người từ trong phủ nghênh đón, cười nói: “Chúng ta có thể tùy thời rời đô thành, không cần bị giam cầm ở nơi này nữa.”
“Thật sao?” Vương Lâm kinh ngạc: “Tướng quân cầu Hoàng thượng khai ân? Lại dễ dàng đến vậy sao?”
“Đâu có.” Sở Ngọc Văn cười nói: “Không đợi ta mở miệng, Trung Thân Vương liền đề ra chuyện này, thuận tiện còn đòi lại chức quan cho ta, sang năm xuân tiếp tục nhậm Đông Xuyên phủ đô chỉ huy sứ.”
Hắn lại nói cho Vương Lâm, Hoàng thượng đã xử phạt Triệu hầu gia, còn cả cái Vương thị vong ân phụ nghĩa kia, phải làm khổ dịch cả đời.
Sở Ngọc Văn mặt mày thư thái mỉm cười, chầm chậm đi trong tướng quân phủ, nhìn những đình đài lầu các trong phủ. Tuy kiến tạo tinh tế khéo léo, nhưng đây mới chỉ là một nhị vào phủ đệ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play