“Đại ca.”
Vương Mân nhìn Vương Chiêu đang đứng ở mũi thuyền, cười nói: “Chưa đầy một tháng là chúng ta có thể đến kinh thành.”
“Ừm.” Vương Chiêu thân hình thẳng tắp, khuôn mặt gầy gò mảnh khảnh nhưng mang theo vẻ kiên nghị: “Rất nhanh là có thể gặp Dương ca nhi.”
Trong lòng hắn còn một câu khác chưa nói: Rất nhanh cũng có thể gặp được người mà mình ngày đêm nhung nhớ. Tuy rằng Vương Chiêu không biết kết quả sẽ ra sao, hắn cũng tính toán thử một lần, cùng lắm thì hết hy vọng mà rời đi, lại trở về nơi mình sinh trưởng. Hắn không muốn cứ như vậy lặng lẽ không tiếng động mà thầm nhớ nữa. Đi một chuyến kinh thành có thể cởi bỏ khúc mắc là tốt nhất, Vương Chiêu ta cũng không phải là người không chịu được thất bại.
“Vào đi thôi.” Vương Mân nhìn sắc mặt hắn biến hóa, dáng người càng thêm gầy ốm, so với lúc trước bọn họ chịu đói cũng chẳng khá hơn là bao. Trong mắt hắn đầy vẻ đau lòng, khuyên nhủ: “Bên ngoài gió lớn, vào trong nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Vương Chiêu cười với hắn, vươn tay xoa đầu đệ đệ: “Đại ca không sao đâu, ngươi đừng có cái vẻ tiểu đại nhân mà ra vẻ nghiêm nghị.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt hai mươi mấy ngày vội vã qua đi, ngày này bọn họ đã đến kinh thành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT