“Trung Thân Vương?”
Sở Ngọc Văn hai mắt đẫm lệ mông lung, nhìn đạo thân ảnh thanh tịch cách đó không xa kia, vẫn cứ thanh lãnh không một tia hơi ấm, y hệt như năm nào mới gặp, chẳng chút đổi thay.
Hắn lặng lẽ cúi đầu, bao nhiêu năm qua biến đổi vẫn luôn là chính mình, người khác rốt cuộc vẫn là sơ tâm chẳng đổi, nhưng tâm của chính mình thì sao?
“Tham kiến Vương gia.”
Sở Ngọc Văn cùng Triệu Ngọc Giang và Vương Lâm thi lễ, chính mình cũng “Thình thịch” một tiếng quỳ xuống, ngửa đầu rưng rưng: “Vương gia, ta phải rời đô thành.”
“Vương gia hãy giúp ta.” Hắn cúi rạp đầu xuống đất, trán chạm đất không chịu ngẩng lên, nước mắt rơi như mưa: “Cầu Vương gia giúp ta.”
“Bổn vương đến đây.” Trung Thân Vương nhìn những người đang quỳ rạp dưới đất thi lễ với mình, đôi mắt lạnh băng vô tình không một tia biến đổi: “Là để tra xét những lời đồn đãi gần đây trong đô thành, Sở tướng quân có gì khác biệt muốn nói không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play