“Ngươi mang tới đây làm gì?”
Hạ Dương nằm trên giường đất, thấy Ngọc Hà dẫn Liễu Cảnh Văn tiến vào, trong tay cầm bánh ngô cùng cháo.
“Đến dùng bữa đi.”
Liễu Cảnh Văn nói: “Cũng sắp trưa rồi, ngươi đói bụng sao ta đành lòng.”
“Ta không đói bụng.”
Hạ Dương giờ phút này thật không muốn ăn, tuy rằng trải qua một trận lăn lộn, gà rừng đã ăn vào bụng cũng tiêu hóa không ít, hắn vẫn không muốn ăn thêm chút gì của Liễu gia.
“Vì sao chẳng chịu ăn?”
Liễu Cảnh Văn bất đắc dĩ nói: “Nếu đã cưới ngươi vào cửa, thì nên vì ngươi mà phụ trách, đây là những gì ngươi đáng được hưởng.”
“Cũng phải.”
Hạ Dương nói: “Nhưng ta không muốn ăn, ta giờ có thể đi lại, tự mình tìm chút gì đó ăn, chẳng đói được đâu.”
“Được rồi.”
Liễu Cảnh Văn tống cổ Ngọc Hà ra ngoài: “Ngọc Hà, con ra ngoài chơi đi.”
“Dạ, tiểu thúc.”
Ngọc Hà nhìn Liễu Cảnh Văn, rồi lại nhìn Hạ Dương, lưu luyến bước đi. Nàng thật muốn xem tiểu thúc bọn họ cãi nhau mà! Trong mắt nàng, Hạ Dương là một kẻ ngốc, tương đối thiếu tâm nhãn, được cho ăn mà còn không cần, nhất định cãi chẳng lại tiểu thúc của mình.
Liễu Cảnh Văn ngồi cạnh bàn, đợi một lát không thấy Hạ Dương động tĩnh, trong lòng thở dài, nói: “Ngươi tranh chấp với nương, ta cũng muốn che chở ngươi, nhưng nàng ấy trong lòng có khí, nếu chẳng phát tiết ra, về sau sẽ luôn bận lòng chuyện này.”
“Các người cãi vài câu chẳng sao, nếu ta tham dự vào, sẽ ảnh hưởng hòa khí cả nhà, đối với ngươi ở gia đình này chẳng có ích gì.”
Liễu Cảnh Văn tận tình khuyên bảo: “Dương ca nhi, ngươi đừng nóng giận, ta đã nói sẽ không để ngươi chịu ấm ức, thì nhất định sẽ làm được.”
Hạ Dương không tự giác đứng dậy, tinh tế đánh giá Liễu Cảnh Văn. Tiểu tú tài này tuổi còn nhỏ tí tẹo, lại ở đây giáo huấn, khai đạo, trấn an cho mình, thật là giỏi giang a.
“Tiểu tú tài, ngươi được lắm!”
Hạ Dương bước qua ngồi cạnh người: “Còn biết giảng đạo lý, cái đầu óc này cả ngày nghĩ gì vậy?”
“Ta có thể nghĩ gì đâu.”
Liễu Cảnh Văn cười có chút chua xót, ngay sau đó che giấu cảm xúc của mình: “Chỉ là muốn cả nhà hòa thuận, bình an sống qua ngày thôi.”
Y vươn tay đẩy chén cháo về phía Hạ Dương: “Dương ca nhi, ngươi ăn trước đi, ta sẽ không để ngươi đói đâu, ngươi cứ an tâm dưỡng thương là được.”
“Ta tự mình làm được, chẳng cần ngươi nuôi.”
Hạ Dương không từ chối nữa, không muốn nhìn dáng vẻ tận tình khuyên bảo của tiểu tú tài này. Mới lớn bao nhiêu, mình nào cần người nuôi dưỡng.
“Phải, Dương ca nhi lợi hại lắm.”
Liễu Cảnh Văn nói, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tạm thời kết thúc chuyện này. Y nghe thấy Hạ Dương ăn cháo, lặng lẽ ngồi một lát, nói: “Buổi sáng lên núi chắc mệt chết rồi, ngươi ăn xong ngủ một lát đi, ta ra ngoài một chuyến, có lẽ sẽ về muộn đấy.”
“Đi đâu, ta dẫn ngươi đi.” Hạ Dương hỏi.
“Không cần, Ngọc Hà sẽ đưa ta đi.”
Liễu Cảnh Văn đứng dậy, không yên tâm còn nói thêm: “Bên ngoài trời nóng, ngươi đừng ra ngoài đi lại, cứ ở trong phòng nghỉ ngơi.”
“Đã biết, ngươi đi nhanh đi.” Hạ Dương thúc giục một câu, mình nào phải trẻ con, cần gì người dặn dò như vậy.
Liễu Cảnh Văn còn muốn dặn dò hắn đừng lại xung đột với nương mình, sợ mình không ở hắn sẽ chịu thiệt, nghe Hạ Dương có chút không kiên nhẫn, hơi hé miệng rồi lại khép lại, xoay người đi. Hạ Dương uống xong một chén cháo loãng, lại ăn một cái bánh ngô, lấp đầy chỗ trống trong bụng, lười nhác vươn vai chuẩn bị ngủ một giấc. Nếu nói cứng miệng, mình dù mệt mỏi cũng phải đi tìm ăn, còn lời Liễu Cảnh Văn nói, hắn căn bản không để trong lòng. Mình sao có thể để y bận tâm đây.
Hạ Dương một giấc ngủ mấy canh giờ, tỉnh lại đã đến buổi chiều. Hắn đứng dậy thấy trong phòng không ai, Liễu Cảnh Văn còn chưa về. Xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong viện một bóng người cũng không có, tĩnh lặng như tờ, chưa ra ngoài đã có thể cảm nhận được thời tiết nóng bức. Hắn phỏng đoán lúc này, người Liễu gia hẳn đều đang ở trong phòng tránh nóng, nhìn độ cao mặt trời trên trời, giờ này hẳn là buổi chiều hai, ba giờ. Hạ Dương đẩy cửa ra, ở trong sân tìm một con dao bổ củi, lại vác một cái sọt. Hắn phải lên núi tìm đồ ăn, không thể đói bụng cũng không muốn lại ăn những thứ tiểu tú tài tiết kiệm từ miệng mình.
Chẳng phải hắn quá kiên cường hay cao ngạo đến mức không ăn chút gì của Liễu gia, thật sự không muốn vì những chuyện này mà phân tâm, cũng không muốn mỗi ngày sống ồn ào náo nhiệt. Ít nhất tiểu tú tài đối với mình không tệ, không thể làm khó người, lại còn phải suy nghĩ sau này mình làm sao đây, những chuyện này cần từ từ giải quyết, chẳng phải chuyện một sớm một chiều.
Lúc này, trong thôn cũng yên tĩnh vô cùng. Chẳng phải mùa vụ, thường sẽ không ra ngoài đi dạo vào lúc trưa chiều nóng bức nhất. Hạ Dương một đường đi đến chân núi, cũng không gặp một ai, nghĩ lát nữa có thể còn bắt được gà rừng hay thứ gì đó để thỏa thèm, bù đắp những ngày thiếu hụt. Bước chân hắn không khỏi lại nhanh hơn. Ai mà liên tiếp mấy ngày đói bụng, chẳng có chút gì có nước lót dạ, đều sẽ sốt ruột muốn ăn uống thỏa thuê một bữa. Buổi sáng ăn con gà rừng kia, tuy cũng giúp hắn tạm thời giảm bớt chút dục vọng ăn uống, nhưng còn xa mới đủ. Hắn muốn nhanh chóng dưỡng thương bổ sung thể lực. Hạ Dương cần ăn nhiều hơn để bồi bổ, hắn hiện tại đã tốt hơn buổi sáng rất nhiều, cảm thấy đã khỏe hơn nửa, chỉ là muốn hoàn toàn hồi phục còn cần hấp thu lượng lớn dinh dưỡng.
Vừa vào núi rừng, cái mát lạnh ập đến tức thì làm giảm bớt không ít cái khô nóng trên người. Cây cối che trời, chắn đi cái nắng hè chói chang bỏng rát. Hắn xách theo dao chẻ củi, không định đào rau dại, ăn thứ đó sao có thể no bụng? Vẫn là tìm kiếm gà rừng, thỏ hoang hay những con mồi nhỏ hơn, ăn no rồi mới xuống núi. Đi ngang qua rừng trúc giữa sườn núi, hắn chặt một cây trúc bằng cổ tay, dùng dao tước ra một cây dài hơn một mét, một đầu nhọn hoắt như cái lao.
Thuở nhỏ nghịch ngợm, thấy ông lão nhà bên dạy con cháu võ thuật, hắn mặt dày ỷ vào tuổi còn nhỏ mà lẽo đẽo theo sau ra vẻ học lỏm đôi điều. May mắn hắn hoạt bát đáng yêu, lại biết lấy lòng mà khoe khoang, nên người ta cũng chẳng nặng mặt đuổi đi, mặc cho hắn theo một bên mà tự luyện, dần dà cũng học được chút công phu. Trong núi rừng này, không nói là hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình, chỉ cần chú ý một chút, Hạ Dương vẫn có nắm chắc bảo đảm an toàn, bắt chút con mồi tự nhiên cũng chẳng nói chơi. Chỉ là hắn không định mang về Liễu gia. Người Liễu gia hiện tại còn không đáng để mình làm gì cho họ, còn về tiểu tú tài, chỉ có thể trước mắt chịu ấm ức, đợi sau này tính toán kỹ hơn. Hắn lòng rộng thênh thang dạo chơi trong núi, mượn cơ hội hưởng thụ cái mát lành, nào hay trong nhà đã vì hắn mà xảy ra chuyện chẳng hay.
“Ngươi làm gì vậy?” Liễu mẫu nhìn những thứ Liễu Cảnh Văn mua về, sắc mặt tương đương không tốt.
Liễu Cảnh Văn cười cười, nói: “Nương hiện tại đang giận, không muốn nhìn thấy Dương ca nhi, con bèn cho hắn ăn cơm trong phòng, mua vài thứ đỡ phải dùng đồ trong nhà làm chậm trễ việc.”
Y nói xong lại chào đón Lưu nhị thụ đi cùng mình về, “Nhị thụ, ngươi giúp ta mang đồ vào phòng ta đi.”
“Được rồi.” Nhị thụ đáp, hắn đối Liễu mẫu cười ngây ngô, tay chân lại không ngừng, trực tiếp đem nồi niêu chén bát dọn vào phòng Liễu Cảnh Văn. Trên xe kéo một đống đồ vật, trừ dụng cụ nhà bếp, còn có lương dầu gia vị, vừa nhìn đã khiến người ta hiểu ý gì, Liễu mẫu sao có thể vui vẻ được?
“Nương, người đừng nóng giận.” Liễu Cảnh Văn lau mồ hôi trên trán, chống gậy nói: “Hạ gia làm việc là thiếu suy xét, nhưng trách nhiệm không ở Dương ca nhi. Hắn là một tiểu bối, hắn có thể làm gì được đâu.”
“Khi hắn đến, người cũng đã thấy tình huống ra sao, hắn trong lòng cũng khổ, khó tránh khỏi có chút không thoải mái mà va chạm với nương, con thay hắn xin lỗi người.”
“Dù sao đi nữa, chúng ta sau này là người một nhà, tổng phải hòa thuận ở chung phải không? Chuyện đã qua thì cho qua đi, cũng nên chú trọng thân thể người, nếu không con trong lòng sao yên ổn đây.”
“Hừ.” Liễu mẫu cười lạnh, nhìn Liễu Cảnh Văn ánh mắt chứa đầy thâm ý: “Ngươi nói thì hay ho, nhưng việc làm lại khó coi. Mua về mấy thứ này là có ý gì, ngươi cho ta mắt mù sao?”
“Người không mù, là con mù.” Liễu Cảnh Văn nói: “Người là nương của con, vô luận nói gì, làm gì, con đều nên chịu, nhưng Dương ca nhi không nên chịu những điều này.”
“Hắn nếu đã gả cho con, con liền có trách nhiệm che chở hắn, nhưng người là nương của con, con không thể phản bác, không thể làm trái, tách ra một đoạn thời gian để đôi bên bình tĩnh chẳng phải tốt hơn sao?”
Liễu Cảnh Văn không hy vọng đối chọi gay gắt với người thân của mình, nhưng cũng không muốn dung túng họ muốn làm gì thì làm. Trong tình huống không trở mặt, cố gắng để người một nhà chung sống hòa bình.
“Ngươi ý tứ này là ta ngược đãi hắn?”
Liễu mẫu nghe người nói những câu bảo vệ Hạ Dương, mỗi câu đều có ý mình làm sai, tất cả đều là thủ đoạn mềm dẻo đâm vào lòng mình, lập tức tức giận đến ngực phập phồng.
“Ngươi cũng không nghĩ, vì ngươi gia đình trả giá bao nhiêu, giá cao cưới cái tức phụ về là vì cái gì? Ngươi chẳng lẽ còn muốn ta cung phụng hắn?”
“Ngươi cũng là người đã thành thân, tổng không thể để tức phụ của ngươi chẳng làm gì cả, mỗi ngày còn bắt người hầu hạ, điều này có công bằng với những người khác sao?”
“Một cái tức phụ mới gả vào, mới mấy ngày công phu mà đã khiến ngươi chẳng màng người nhà mà bảo vệ như vậy, về sau thời gian lâu rồi, trong mắt ngươi nào còn có cái nhà này, nào còn có thể nhớ ta là nương.”
“Ta một người làm bà bà, còn không thể giáo huấn hắn, dạy hắn quy củ, trái lại bắt ta phải đối hắn ăn nói khép nép, sống theo sắc mặt hắn sao?”
Liễu mẫu chỉ vào Liễu Cảnh Văn nói: “Ta nói cho ngươi hay, chỉ cần bước vào cửa Liễu gia, là đánh là mắng hay dạy dỗ thế nào, là do ta định đoạt chứ không phải ngươi định đoạt, nhớ kỹ lấy cho ta.”
“Nương, lời này của người quá đáng rồi.” Liễu Cảnh Văn không ngờ nàng lại nói những lời này: “Hắn là con dâu của người, không phải kẻ thù. Người dạy dỗ hắn con tự nhiên không ngăn cản, nhưng phải phân rõ dạy dỗ cái gì.”
“Hơn nữa lúc này dạy dỗ, nương không cảm thấy không phải lúc sao? Dương ca nhi làm sai cái gì? Bị thương không phải ý muốn của hắn, mang thương vào cửa cũng không phải chuyện hắn có thể làm chủ. Nương muốn dạy dỗ cái gì?”
“Nếu là nương thật sự không ưng, chi bằng để hắn rời đi, vừa hay chúng ta còn chưa viên phòng, để hắn lại tìm gia đình tốt hơn, hà tất làm khó người khác cũng làm khó chính mình đâu.”
“Để hắn rời đi?” Liễu mẫu đột nhiên cười lớn, ngữ điệu mang theo vẻ trào phúng: “Hắn chính là cái lão ca nhi chẳng ai muốn, lớn lên xấu xí như hán tử vậy, con cũng không nhất định sinh ra được, ai sẽ muốn hắn?”
“Nếu không phải thấy hắn có thể làm việc, muốn hắn về đây làm việc, Liễu gia sao lại để hắn vào cửa? Cứ chờ chết già trong nhà đi.”
“Sính lễ còn thật là cấp nhiều.” Liễu mẫu oán trách nhìn mắt con dâu cả mình, đều do nương nàng bảo mối này.
“Hắn như vậy chỉ cần cấp mấy trăm văn, trong nhà hắn liền vui vẻ đến mức đem hắn đưa về đây, thật là sao lại lãng phí nhiều tiền bạc đến vậy.”
“Còn có tiền trị thương lại tốn của ta mấy trăm văn, nếu không phải sợ năm lạng bạc kia của ta đổ sông đổ biển, sao lại bỏ thêm nhiều như vậy? Ta có thể cho hắn một chén cháo loãng đã là tốt lắm rồi.”
Nàng càng nói càng giận. Lúc ấy là nói ra năm lạng sính lễ, nhưng chưa nói cưới cái Hạ Dương này thì cấp năm lạng. Còn chưa đợi nàng đòi lại bạc, thương lượng lại chuyện sính lễ. Con dâu cả không qua nàng đồng ý trực tiếp đem bạc cho, khiến Liễu mẫu trở tay không kịp, hối hận mình vì muốn sớm định đoạt hôn sự mà giao bạc cho nhà thông gia trước. Khiến nhà thông gia tùy thời lấy ra khoe khoang, làm mọi người biết gả con cái cho Liễu gia, lập tức có thể nhận được sính lễ giá cao, có chút khoe khoang quá mức. Liễu mẫu dù hối hận cũng không thể đòi lại, lại phải giữ thể diện Liễu gia, chỉ có thể nuốt đắng ngậm bồ hòn.
Ai ngờ Hạ gia lại càng quá đáng. Đầu tiên là giấu giếm chuyện bị thương, tiếp theo lại tìm cớ chẳng cho chút hồi môn nào, vào ngày thành hôn làm Liễu gia mất mặt, nàng sao có thể không ghi hận Hạ Dương? Lúc trước ra sức khuyên Liễu phụ đồng ý cưới cái "ca nhi" vào cửa, Liễu mẫu là vì muốn tiết kiệm tiền, lại muốn tìm người có thể làm việc. "Ca nhi" dù sao cũng khỏe hơn nữ tử. Ai ngờ nàng tính toán đều thất bại, lại còn tốn không ít tiền bạc không nói, lại không dám nói những lời này ra cho Liễu phụ biết. Liễu mẫu sao có thể đối xử tử tế với Hạ Dương?
“Thì ra là như vậy.” Liễu Cảnh Văn nghe những lời này, trong lòng cảm thấy uất nghẹn. Người gật gật đầu nói: “Làm phiền nương phí tâm, người về sau hãy hưởng phúc đi.”
Y nói xong thì cũng không còn ý định khuyên giải Liễu mẫu nữa. Đây là một nút thắt không thể gỡ, Liễu Cảnh Văn giờ phút này vô cùng minh bạch. Xem ra quyết định hôm nay mình làm là đúng. Đối với chuyện ngày mai, y còn do dự ôm thái độ thử một lần, nhưng hiện tại xem ra dù khó khăn đến mấy y cũng phải kiên trì, rốt cuộc đây là điều duy nhất y có thể làm được bây giờ.