Sau khi Cố Hẳng rời đi, ta bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Những y phục ta đã mặc, trang sức đã dùng, chân gối từng dấp, còn cả y phục ta từng may cho Cổ Hằng, những bức thư từng viết…
Tất thảy đều bị đốt sạch.
Đã quyết định rời đi, ta muốn ra đi thật sạch sẽ, như thể chưa từng tồn tại
Chỉ đáng tiếc, bên hông Cổ Hàng vẫn còn treo chiếc túi thơm mà ta từng thêu cho hắn
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, ta hỏi hệ thống: “Còn bao lâu nữa?"
Hệ thống đáp: Khoảng thời gian còn lại trước khi ký chủ rời đi, năm giờ 1
(Khi rời khỏi thế giới này, cần hủy bỏ thân thể ở thế giới này )
【Nhưng ký chủ xin yên tâm, hệ thống đã chọn phương pháp từ vòng tối ưu nhất, sẽ lập tức chân cảm giác đau đớn, đảm bảo không trải qua bất kỳ thống khổ nào. 1
Ta gật đầu: “Ta hiểu rồi."
Vậy là còn năm giờ…
Ta một mình rời khỏi Quốc công phủ
Vô định dạo bước trên phố, chỉ chờ đến lúc rời đi.
Đúng lúc ấy, một nha hoàn đột nhiên chân đường ta.
"Thẩm phu nhân, phu nhân của chúng ta có lời mời.
Ta nhận ra nha hoàn này, từng đến mời Cổ Hằng, là người hầu bên cạnh Liễu Diệp.
Liễu Diệp muốn gặp ta?
Dù sao cũng sắp rời đi, gặp một lần cũng được, coi như giết thời gian.
Nha hoàn không trực tiếp dẫn ta đến gặp Liễu Diệp, mà đưa ta vào một gian phòng nhỏ trong trang viên.
Ngoài cửa, ta nhìn thấy Cổ Hằng đang lo lăng ôm lấy Liều Diệp, cau mày dặn dò: “May mà lần này không có chuyện gi, sau này nhất định phải cẩn thận hơn, đừng để mình bị thương nữa."
Liễu Diệp sắc một hồng hào, vẻ mặt hạnh phúc nếp vào lòng Cổ Hằng: “Lão gia... thiếp không sao rồi, ngài vẫn nên quay về bầu bạn với tỷ tỷ đi.”
Nói xong, nàng ta đột nhiên ôm lấy bụng, trên mặt lộ vẻ đau đơn r*n rỉ một tiếng.
Cố Hàng nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Đứng động đến thai khi, tối nay ta sẽ ở đây, bầu bạn cũng năng và hài tử."
Liễu Diệp lộ vẻ do dự: “Nhưng tỷ tỷ có giận hay không?"
Cổ Hàng dường như nhớ lại lúc rời đi, ta đã ngăn cản hân, sắc mặt hắn thoảng lộ vẻ không hài lòng, có lẽ nghĩ rằng tu chẳng hiểu chuyện như Liễu Diệp.
Giọng điệu hắn mang theo vài phần bực bội: “Không có gì.”
Liễu Diệp ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt lại len lên liếc về phía ta, mang theo vài phần đắc ý.
Ta ngồi bên trong, qua tấm bình phong, có thể thấy rõ cảnh hai người ân ái mặn nồng.
Ta thấy Liễu Diệp đưa tay lấy ra một chiếc túi thơm, tỉnh ý dạt dào mà đưa cho Cổ Hẳng
“Phu quân, thiếp thấy chiếc rùi thơm trên thắt lưng chẳng đã cũ rồi, nên thiếp tự tay thêu cho chàng một cái mới."
Chiếc túi thơm đeo bên thắt lưng Cổ Hằng.
Chính là chiếc túi thơm ta thêu cho hắn khi chúng ta vừa thành thân.
Ta vốn không phải người của thế giới này, từ nhỏ chưa từng học thêu thùa, nên đường kim mũi chỉ vô cùng vụng về, xấu xí đến thâm hai.
Túi thơm thêu xiêu vẹo, hình uyên ương trên đó trông chẳng khác gì một đôi vịt
Đến cả bàn tay ta cũng bị kìm đâm mấy lần, đầy những vết thương nhỏ.
Nhớ khi ta vừa thêu xong, cảm thấy quá xấu hổ, không dám đưa cho Cổ Hẳng
Ta còn nghĩ, sẽ lên luyện tập thêm, đợi khi nào thêu được một chiếc túi thơm đẹp hơn, mới tặng hắn.
Không ngờ, vết thương trên tay ta bị Cổ Hẳng phát hiện lúc hẳn trở về sau buổi triều
Hắn năng bản tay ta lên, vẻ mặt đầy đau lòng mà hỏi: “Có phải trong phủ có ai khi dễ năng không
Thấy không thể giấu được, ta mới nói thật với hẳn về chuyện thêu túi thơm.
Hắn không chút do dự mà treo chiếc túi thơm lên thắt lưng, hơn nữa còn lo ta lại tự làm mình bị thương, liên nghiêm cấm không cho ta thêu thêm gì nữa.
Ta nhớ rõ, hắn rất thích chiếc túi thơm xấu xí ấy.
Từ ngày đeo lên, chưa từng tháo ra, gặp ai cũng khoe, nói rằng đây là tùi thơm do phu nhân của hắn tự tay thêu.