Ngày thứ ba, hãn cũng ta đến chùa
Đó là nơi chúng ta lần đầu gặp gỡ.
Trên cây cổ thụ lớn nhất, treo hai chiếc túi thơm của chúng ta
Vừa mới dâng hương xong
Lại có người tử ngoại ô đến, trên mặt Cổ Hàng thoáng lộ nét cười, nói với ta một cầu về chuyện quân doanh, rồi đi gặp người đó.
Ta lặng lẽ gật đầu.
Sau khi hắn tới đi, ta tự tay gỡ xuống hai chiếc túi thơm của ta và Có Hẳng.
Trong túi thơm của ta có viết: “Chỉ mong một đời một kiếp, một đôi nhân
Trong túi thơm của Cổ Hàng có viết: “Nguyện cùng Thắm Âm bạch đầu giai lão, sinh sinh thể thể
Ta hình thân nêm hai tờ giấy đỏ vào lư hương
Trơ mắt nhìn chúng bị thiêu đốt sạch sẽ, hòa thành tro bụi.
Đến khi tro tàn làng xuống, Cổ Hẳng quay về.
Giữa hàng lông máy của hãn vẫn còn vương nét âu lo khô tạn
Nỗi lo ấy là vì Liễu Diệp và đứa trẻ trong bụng nàng ta
Ngày thứ tư
Ta và Cổ Hằng cùng đi
Chúng ta ghé qua tửu lầu vẫn thường lui tới, dạo quanh các cửa hàng quen thuộc, và không quên ghé vào tiệm điểm tâm mà ta yêu thích nhất
Lúc ở trong tiệm điểm tâm, lại có người từ trang viên ngoài ngoại ô đến.
Lần này. Cô Hàng thậm chỉ không thêm gặp, trực tiếp đuổi người trở về.
Ngày thứ năm.
Cổ Hằng vẫn không gặp người từ trang viên đến.
Hắn ở lại phủ, cùng ta chơi cơ
Đến giờ ngọ, bà từ ngày đầu tiên bằng loạng choạng xông vào
Hai mắt đỏ học, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
“Quốc công gia, xảy ra chuyện rồi!"
Sắc mật Cổ Hằng lập tức biến đổi
Hần bật dậy, sau đó dương như nhận ra điều gì, liếc mắt nhìn ta một cái, rồi mới trầm giọng nói với hà từ “Theo ta ra ngoài."
Hai người vội vã đi mất.
Ta ngẩng đầu, nhìn vào đạn mạc
[Liễu Diệp vua rồi đi dạo trong vườn, không cần thân bị ngã, động đến thai khí. Chặc chặc, chắc chắn là có tỉnh, đúng không?]
[Chắc chắn rồi, năng ta cứ khóc mãi đòi gặp Cổ Hằng, nếu không thủ không chịu chữa trị. Nếu thực sự lo cho đứa bé trong bụng như vậy, có chuyện thì đã đi chữa từ lâu rồi]
Khoảng nửa khác sau, cuối cùng Cổ Hàng cũng quay về
Hàng lông mày hắn nhíu chặt, nét mặt đầy lo lắng: “A Âm, trong quản doanh có chút chuyện, có lẽ... ta phải ra ngoài một chuyến.”
Ta ngước mắt lên, nhìn Cổ Hằng, nhẹ giọng nói: “Cổ Hẳng, chàng đã hứa sẽ ở bên ta năm ngày
Nghe lời ta nói, sắc mặt Cổ Hàng thoảng lộ vẻ không kiên nhẫn.
Hàng lông mày hẳn nhân lại, khó chịu nhìn ta, trong giọng nói thậm chỉ mang theo vài phần nghiêm nghị: “A Âm, sao năng lại trở nên ngang hưởng như vậy? Việc trong quân doanh liên quan đến gia quốc, ta không thể không đi."
[Khinh, nói nghe thật cao cả! Không phải chỉ nhớ nhung cái ngoại thất kia sao, còn làm bộ làm tịch chuyện gia quốc ]
[ Ghê tởm, nếu không phải chúng ta biết hết mọi chuyện, suýt chút nữa đã bị hắn tẩy não rồi, còn trách nữ chủ không hiểu chuyện nữa chứ.]
[ Hắn nói như thế, chẳng phải là đang trách nữ chủ cản trở hẳn, chính là ngang bướng không biết điều sao?]
Ta nhìn Cổ Hằng, lại hỏi một lần nữa: “Nhất định phải đi sao?"
Giọng điệu Có Hằng càng thêm không kiên nhẫn: “A Âm, nàng ngoan chút được không? Tà ngoài là phu quân của nàng, còn phải gánh vác nhiều trọng trách, không thể chỉ ở bên cạnh một mình nàng”
Ta bỗng nhiên bật cười
Phải rồi, ngoài là phu quân của ta.
Cháng còn là lang quân của ngoại thất kia, là phụ thân của đứa trẻ trong bụng nàng ta.
“Được, chẳng đi đi.”
Ta không còn ngăn cản, chỉ nhẹ giọng nói
Nghe thấy lời này của ta, cuối cùng Cổ Hằng cũng thở phào nhẹ nhôm.
Sắc mặt hắn địu đi vài phần, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, giọng điệu ôn nhu: "Chờ ta làm xong việc, sẽ mau chóng trở về. Sau này, ta sẽ dành nhiều thời gian hơn để bầu bạn cùng nàng
“Cả đời này, ta còn rất nhiều thời gian để ở bên nàng"
Ta nhẹ nhàng lắc đầu, không còn thời gian nữa rồi.
Ta vốn muốn nói lời từ biệt cho đàng hoàng.
Coi như vui vẻ chia tay.
Đáng tiếc, chẳng còn cơ hội.