Chiếc túi thơm này được đeo suốt mấy năm trời.

Giờ đây, chiếc túi thơm ấy không chỉ xấu xí, má còn mòn rách, có vài chỗ đã tuột chỉ.

Cổ Hãng im lặng nhìn tùi thơm trong tay Liễu Diệp, không đưa tay nhận.

Đôi mát Liễu Diệp bỗng đó học, giọng nói ẩm ức: “Chàng lê thêu thùa của thiếp không tốt, khiển phu quân chê bai tư…

Vừa nói, nàng ta đột nhiên ôm lấy bụng, có lẽ là cơn đau bụng quận lên, trên mặt cũng lộ ra vài phần đau đớn.

Cổ Hãng lúc này mới nhìu mày, nhận lấy chiếc túi thơm từ tay năng ta, trầm giọng nói: “Chỉ là một chiếc túi thơm thôi, hà tất phải như vậy? Đại phu đã nói rồi, thai vị không ổn định, không được đề cảm xúc dao động quá lớn, tránh lại động thai khí."

Hắn ta vừa nói, vừa tháo chiếc túi thơm cũ kỹ xấu xí kia xuống, rồi thay bằng chiếc túi thơm tinh xảo đẹp đẽ do Liễu Diệp tự tay thêu, treo lên thất hưng.

Ta trơ mắt nhìn Cổ Hàng chính lại chiếc túi thơm cũ nát kia, cẩn thận đặt dưới gối.

Rồi lại nhìn bọn họ, cũng nhau lên giường nghỉ ngơi.

Không biết bao lâu sau, bà từ dần ta ra ngoài trang viên.

Liễu Diệp ôm bụng, khoác áo ngoài của Cổ Hàng, bước ra theo.

Nàng ta mân mê chiếc túi thơm cũ nát trong tay, đến trước mặt ta, liền nêm mạnh nó xuống đất.

Liễu Diệp nhìn ta, đột nhiên nó nụ cười đắc ý: “Tỷ tỷ, tỷ cũng thấy rồi đấy, từ xưa đến nay, mới thay cũ là lẽ thường. Phu quân bây giờ, điều quan tâm nhất, vẫn là ta cũng đứa trẻ trong bụng."

Ta củi đầu nhìn chiếc túi thơm dưới đất, rồi nhẹ nhàng cũi xuống, nhật nó lên

Thật tốt, trên thế gian này, sẽ không còn bất kỳ dấu vết nào về sự tồn tại của ta nữa.

Trong thế giới của Cô Hằng, về sau cũng sẽ chẳng còn chút dấu tích nào của ta

Ta lặng lẽ nhìn Liễu Diệp, không nói một lời.

Bên tai, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên [Chúc mừng kỳ chủ, thời gian còn lại trước khi rời đi mười giây, bắt đầu đếm ngược cái chết.]

Mười

Trước mắt, đạn mạc điên cuồng nhấp nháy.

[ Ta thấy tên cặn bã Cổ Hàng kia rồi, hắn phát hiện có gì không ổn, chạy ra rồi!)

Chín.

[Aa a, nữ chủ sắp rơi đi rồi sao? Không ngờ vẫn để tên cặn bã nảy gập được nữ chủ lẫn cuối, tiện nghi cho cái tên chết tiệt này]

Tám.

Ta nhìn về phía sau Liễu Diệp, quả nhiên thấy Cổ Hàng

Bên hông hẳn treo chiếc túi thơm tỉnh xảo, đẹp đẽ mà Liễu Diệp đã tăng.

Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy ta.

Sắc mặt Cổ Hàng đột nhiên trở nên trắng bệch, như kẻ điên lao về phía ta

Bay.

Ta khẽ mỉm cười với hắn, nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt, Cổ Hằng.”

Sau đó quay sang Liễu Diệp, cất lời: “Cảm tạ người, đã trả lại túi thơm cho ta, còn cho ta xem một màn diễn đặc sắc như vậy. Chúc hai người, bạch đầu giai lão

Nghe vậy, trên mặt Cổ Hàng thoảng qua nét hoảng loạn, hắn điên cuồng lao về phía ta

Đôi mắt đỏ ngầu, hắn hét lên: “Thẩm Âm! Nàng định làm gì? Dừng lại! Ta bảo nàng dừng lại

Ta thu hồi ánh mất, thầm nói với hệ thống trong lòng: “Hệ thống, ta mong rằng, không để lại chút dấu vết nào trong thế giới này.”

Hệ thống (Văng, kỳ chủ, hành trình sắp kết thúc. )

Một.

Đêm ngược kết thúc.

Bầu trời xẻ toạc bằng một vệt sáng chói lòa.

Ngay sau đó là một tiếng nổ vang trời

Là tiếng sâm kinh thiên động địa.

Gần như trong chớp mất, quanh người ta bùng lên ngọn lửa rực rở

Cả một đoàn lừa hừng hực vậy kin lay ta

Không xa, là Cổ Hằng đang liều mạng lao tới, đôi mắt như muốn rách toạc

“Không!”

Cảm giác đau đớn của ta đã bị chặn lại.

Ý thức của ta, ngay khi ngọn lửa bùng lên, đã biến mất.

Cố Hằng như kẻ điên, lao về phía ngọn lửa.

Hắn gào thét, ra lệnh cho mọi người dập lửa.

Thậm chỉ muốn tự mình lao vào, nhưng Liễu Diệp cùng đám hạ nhân giữ chặt lấy hắn.

Sau đó, mặc cho họ dùng đủ cách dập lửa, đổ bao nhiêu nước, ngọn lửa vẫn chẳng thể tắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play