“Thiếp có thể làm nha hoàn hầu hạ công tử, được chăng?”
Mặc Trầm Uyên tưởng mình nghe lầm, nhíu mày lặp lại: “Ngươi vừa nói gì?”
Khương Điềm dịu giọng, ánh mắt như nước: “Thiếp nguyện làm nha hoàn của công tử, không cần danh phận, không cầu làm thiếp, như thế liệu có được không?”
Lần này Mặc Trầm Uyên nghe rõ mồn một, gương mặt tuấn tú liền sầm lại, nàng tình nguyện làm nha hoàn mà không làm thiếp, nữ tử này đúng là gan lớn thật rồi!
“Hỏi vì sao ư?” Ba chữ này như nghiền ra từ kẽ răng, từng tiếng gằn nặng.
Biết hắn đã giận, Khương Điềm rụt đầu vùi vào lòng ngực hắn, giọng nói mềm mại như gió xuân: “Nếu làm thiếp thất, trừ khi công tử không còn cần thiếp nữa, bằng không thiếp sẽ không được rời khỏi phủ nửa bước. Thiếp hiểu rõ tính tình của chàng, nếu một ngày kia chàng không còn thương thiếp, tất sẽ giam cầm, không chịu thả ra. Thiếp lại lớn hơn chàng mười một tuổi, hôm nay chàng còn si mê, ngày sau khó nói có thể tiếp tục tình ý. Thiếp không muốn cả nửa đời về sau phải sống lặng lẽ trong hậu viện tranh sủng.”
Mặc Trầm Uyên biết nàng vốn bạc tình, nay lại thêm một lần tỏ rõ điều đó, khiến cơn giận trong lòng như sôi trào.
Hắn bật cười trong cơn giận dữ: “Làm nha hoàn thì tốt hơn chắc? Làm nha hoàn thì ai cũng có thể chà đạp ngươi, đến mạng cũng có thể mất!”
“Làm nha hoàn còn có hy vọng. Sau này nếu chàng cưới chính thê, thiếp chỉ cầu nàng cho một chút ân huệ, thả thiếp rời khỏi. Nếu nàng muốn làm người tốt, tất sẽ tha cho thiếp.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play