Xem thần sắc nàng, nếu nơi đây là long sàng, chỉ e nàng ngay cả chợp mắt cũng không dám.
Mặc Trầm Uyên cắn răng, cuối cùng vẫn là phải lên tiếng giải thích: “Chỗ này là Ngự Thư phòng, chiếc giường dưới thân nàng là nơi trẫm thường ngày nghỉ ngơi, tuyệt chẳng phải long sàng. An tâm mà ngủ đi.”
Nghe hắn nói vậy, Khương Điềm mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Song dù đã nằm xuống, nàng vẫn trằn trọc trở mình, chẳng thể nào thiếp đi.
Sở dĩ Mặc Trầm Uyên thay thường phục, chính là vì chỉ còn một canh giờ nữa sẽ phải vào triều.
Hắn không có chuyện gì làm, liền cầm lấy một quyển sách, yên lặng ngồi một bên quan sát động tĩnh của Khương Điềm.
Biết rõ là nàng trong lòng vẫn còn nặng trĩu mới khó lòng yên giấc, Mặc Trầm Uyên lại thấp giọng dỗ dành vài câu.
Thân thể vốn đã mỏi mệt, Khương Điềm tựa vào lòng hắn, chưa được bao lâu thì chìm vào giấc ngủ say nặng nề.
Thấy nàng đã ngủ yên, Mặc Trầm Uyên đứng dậy đi ra ngoài, dặn dò Lý công công mấy việc.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT