Một người là Vương gia cao quý, một kẻ là tiểu nữ buôn bán nơi phố chợ, thế nhưng rời khỏi vương phủ rồi lại sống cùng nhau êm đềm, chẳng chút gợn sóng.
Nghe tin nàng muốn dời nhà, Tiêu Tử Giác liền chủ động sai người đưa tới một phần lễ vật. Khương Điềm mở ra xem thử, lại thấy là một bức tự do chính tay hắn đề viết.
Một vị Vương gia nguyện vì nàng viết một bức chữ kỷ niệm, tự nhiên là ân trọng tình thâm. Nàng không ngần ngại nhận lấy, lại hồi tặng mấy tráp điểm tâm, gọi là đáp lễ chút tình.
Thân phận cách biệt như trời với đất, nhưng tâm ý tới là được. Khương Điềm cũng không có dã tâm dâng lễ trọng bằng vàng bạc, bởi những thứ đó trong mắt đám quyền quý vốn chẳng đáng là bao.
Chuyện tốt cứ thế từng điều, từng điều mà tới. Mỗi ngày Khương Điềm đều thần thái phơi phới, tinh thần như trăng rằm.
Đáng tiếc, nhạc cực sinh bi.
Hôm ấy bận rộn cả ngày, vừa khép cửa hàng, định quay về nghỉ ngơi, nàng còn chưa kịp phản ứng, liền có một cỗ xe ngựa từ đâu phóng đến, không nói một lời, thô lỗ bắt lấy nàng nhét vào xe rồi nghênh ngang rời đi.
Những ám vệ vẫn luôn âm thầm bảo vệ nàng chỉ kịp nhận ra dấu hiệu trên xe, muốn đuổi theo thì xe đã lướt xa, đành nhìn nhau vài lượt rồi tức tốc quay về bẩm báo Mặc Trầm Uyên định đoạt.
Mà lúc này, Khương Điềm đã bị ép quỳ gối trước mặt Tiêu lão phu nhân.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play