Đợi đến khi Thế tử Tiêu trông rõ dung nhan nàng, thần sắc cũng thoáng đổi khác.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Khương Điềm cười nhạt, cúi mình thi lễ: “Thế tử, lâu rồi không gặp.”
Tiêu Tử Giác gật đầu, đáp lời: “Quả thực đã lâu.”
Cả hai tìm một trà lâu bên đường ngồi xuống. Tiêu Tử Giác nhìn thiếu phụ trước mắt, nàng kia trong ký ức y vốn chỉ là một thiếp thất nhu nhược, nay đã chẳng còn bóng dáng xưa cũ, khiến lòng y ngơ ngẩn chẳng thôi.
Khương Điềm cũng không biết nên cùng Tiêu Tử Giác nói những gì.
Gió bụi nhân gian cuốn trôi chuyện cũ.
Từ khi rời khỏi Vương phủ, giấy bán thân tuy còn lưu, nhưng danh phận đã đoạn tuyệt. Họ, vốn đã không còn liên can gì nữa.
Không rõ là do duyên phận, hay bởi thanh danh của tiệm nàng quá đỗi nổi tiếng, vậy mà giữa muôn vàn người, lại vẫn gặp nhau ở nơi này.
Tiêu Tử Giác mỉm cười nói: “Xem ra những năm qua ngươi sống cũng không tệ.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play