“Hiện tại, em còn quan trọng hơn cả căn hộ kia.”

Câu nói của Khương Điềm như một cú đánh mạnh vào trái tim Kỷ Phi Hàn. Đầu óc anh như vang lên một tiếng ong dài, cả thế giới bỗng yên lặng chỉ còn lại giọng cô, mà câu âu yếm ấy, với anh, đã là ngọt ngào nhất trên đời.

Bởi vì anh biết, căn hộ ấy đối với Khương Điềm quan trọng đến mức nào. Nên một khi cô nói ra những lời này, tất cả trở nên nặng tựa núi.

Lồng ngực anh phập phồng dữ dội, nơi đáy mắt ánh lên một tầng lệ mờ.

Anh không chờ nổi nữa mà cúi xuống hôn cô. Nhưng khi sắp chạm vào, anh lại dừng lại.

Kỷ Phi Hàn lau mặt một cái, khàn giọng đứng dậy: “Anh… anh đi vệ sinh một chút.”

Nhưng anh mới chỉ vừa xoay người, cổ tay đã bị Khương Điềm giữ lại.

Cô chỉ nhìn anh, trong ánh mắt kia dường như cất giấu ngàn vạn điều chẳng thể thốt nên lời.

Tim anh đập nhanh hơn, hỗn loạn hơn.

“Cho em… được không?”

Khương Điềm khẽ nhón chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh, giọng thì thầm như gió thoảng.

———

Đêm đó, Kỷ Phi Hàn chưa từng cảm thấy hạnh phúc đến thế.

Anh đã nghĩ đến hàng ngàn khả năng, ẩn nhẫn hàng vạn lần, cuối cùng, giấc mơ cũng trở thành hiện thực.

Vì chưa từng có kinh nghiệm, chỉ để cô được thoải mái, anh đã âm thầm tìm hiểu đủ loại tài liệu...

Trong tiếng thở dốc hòa quyện, giữa lớp mồ hôi thấm đẫm, cuối cùng anh cũng hoàn toàn có được người con gái anh yêu.

———

Tựa như vừa trải qua một giấc mộng diễm lệ.

Khi tỉnh lại, Kỷ Phi Hàn vẫn còn chưa thoát khỏi cảm giác lâng lâng.

Anh liếc nhìn đồng hồ – đã mười giờ sáng. Đêm qua hai người quấn lấy nhau đến tận bốn, năm giờ.

Có những lúc, anh từng tự hỏi liệu mình có mang gen của một kẻ điên không.

Vì sao mỗi lần đối mặt với người mình thích, chỉ cần ở không gian riêng tư, anh lại muốn dốc toàn lực để... dày vò cô đến bật khóc?

Khương Điềm không còn ở bên cạnh. Nhưng lúc ấy, anh vẫn chưa để tâm.

Đi dép lê, anh bước ra ngoài, giọng khàn khàn mang theo chút lười biếng và mãn nguyện: “Bảo bối, em ở đâu rồi?”

Gọi như thế, là vì đêm qua anh đã gọi hàng ngàn lần không chán.

Anh nhìn vào nhà vệ sinh – trống không.

Lại bước sang phòng Khương Điềm – cũng không thấy ai.

Tim bắt đầu co rút, một nỗi bất an lan dần.

Từ tầng một lên tầng hai, anh lần lượt mở từng cánh cửa. Không có. Vẫn không có.

Đến khi ánh mắt anh dừng lại trên chiếc bàn trong thư phòng – nơi đặt một phong thư.

Trên đó viết: “Gửi Kỷ Phi Hàn.”

Ngón tay anh run lên. Cảm giác căng thẳng khiến mắt anh nhòe đi, phải nheo mắt mới thấy được chữ viết trên mặt giấy.

Cắn răng, anh mở thư ra, đọc hết.

Đọc xong, cả người anh như hóa đá.

———

Sáng hôm sau, Lục Tư Hà bước vào biệt thự nhà họ Kỷ, cảnh đầu tiên nhìn thấy là Kỷ Phi Hàn nằm ngất trong thư phòng.

Anh đã ba ngày không ăn không uống, tâm trạng lên xuống dữ dội, cú sốc tâm lý quá nặng khiến anh mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại, ánh mắt anh vẫn đờ đẫn, dường như mất đi cảm giác với mọi thứ xung quanh.

Lục Tư Hà nhìn anh, khẽ thở dài: “Là tôi giúp cô ấy rời đi.”

Ngón tay Kỷ Phi Hàn khẽ giật. Anh nhìn chằm chằm vào mặt Lục Tư Hà, cố gắng hiểu rõ những lời kia.

Giọng anh khàn đặc: “…Tại sao?”

“Tôi đã từng nói rồi, chia tay với cô ấy là lựa chọn tốt nhất ngay từ đầu. Càng níu kéo, càng tổn thương.” Giọng Lục Tư Hà trầm xuống. “Cô ấy rời đi, là điều tốt nhất.”

Kỷ Phi Hàn khẽ lắc đầu, mắt đỏ hoe: “Tối qua… tôi đã nghĩ kỹ rồi. Tôi không thể phản bội cô ấy, dù chỉ là trên bề mặt. Dù tôi có thành kẻ nghèo hèn, tôi cũng muốn ở bên cô ấy. Tôi đã lên kế hoạch – ra nước ngoài trốn vài năm, đợi có tiền rồi mới tính chuyện quay về.”

Giọng anh càng lúc càng yếu.

“Viển vông.”

Lục Tư Hà không khách sáo dập tắt ảo tưởng.

“Cậu là máu mủ duy nhất của cha mẹ mình, họ sẽ không dễ dàng để cậu ra đi.”

Kỷ Phi Hàn cười khổ: “Tôi biết là mơ mộng, nhưng… tôi cứ ngỡ chỉ cần hai đứa bên nhau thì sẽ tìm được con đường khác…”

“Đừng nói nữa. Cô ấy đã chọn thay cậu rồi.”

Giọng Lục Tư Hà lạnh lùng hơn bao giờ hết. “Anh không cần tự làm khổ mình thêm. Càng không nên vì yêu mà đánh mất hết mọi thứ.”

Kỷ Phi Hàn bật khóc: “Nhưng cô ấy đi rồi… trong thư còn chúc tôi sớm tìm được người mới, con cháu đầy nhà…”

Anh lấy tay che mặt, nước mắt len qua từng kẽ ngón tay.

Lục Tư Hà nhìn người trước mặt chỉ sau vài ngày đã gầy đi một vòng, thở dài: “Kỷ Phi Hàn, cậu chưa bao giờ trưởng thành thật sự. Khương Điềm luôn bao dung cậu.

Cậu nói muốn ra nước ngoài, cậu có hỏi ý cô ấy chưa? Không. Nhưng cậubiết cô ấy sẽ đồng ý, sẽ rời xa quê hương vì cậu.

Lần này cũng vậy. Cậu không nói rõ hoàn cảnh thực tế, lại nghĩ cô ấy sẽ hiểu.

Cậu nói yêu, nhưng không tôn trọng. Như thế không gọi là yêu. Nếu cậuvẫn còn là một người đàn ông, thì hãy chứng minh điều đó cho cô ấy thấy.”

Ngực nhói lên, Lục Tư Hà dừng lại một chút rồi tiếp: “Khi nào cậu thật sự biết yêu là gì, biết cách tôn trọng cô ấy, tôi sẽ nói cho cậu biết cô ấy ở đâu.”

Kỷ Phi Hàn bỗng ngẩng đầu.

Lục Tư Hà không nhìn lại, xoay người rời đi.

Anh biết, mình đã nhường cơ hội cuối cùng cho Kỷ Phi Hàn.

Nhưng nghĩ đến ánh mắt đẫm lệ của Khương Điềm lúc nhờ anh giúp rời đi, anh cũng không đành lòng.

Nghĩ lại thì, anh và Kỷ Phi Hàn thật ra khá giống nhau, nhưng ở những chỗ nhỏ nhất, lại hoàn toàn khác biệt.

Cả hai đều vì một người con gái mà rung động.

Nhưng anh thì mãi chần chừ.

Còn Kỷ Phi Hàn, dù đâm đầu vào tường cũng không quay đầu lại.

———

Ba ngày sau, Kỷ Phi Hàn xuất viện.

Anh tìm gặp cha mẹ, nói rằng đã chia tay với Khương Điềm, sẽ không lặp lại mối quan hệ này nữa. Đồng thời cũng tuyên bố sẽ không tiếp tục kết giao với thiên kim nhà họ Hàn.

Cha mẹ anh vốn chỉ quan tâm đến kết quả. Dù là con gái nhà họ Hàn hay nhà họ Đường cũng chẳng quan trọng, chỉ cần mang lại lợi ích cho gia tộc là đủ.

Họ rất hài lòng khi thấy con trai “thức thời”: “Con cố gắng phát triển tập đoàn. Ba mẹ luôn kỳ vọng ở con nhất.”

Kỷ Phi Hàn cười nhạt, giọng điềm đạm mà lạnh lẽo: “Vâng, con sẽ kiếm thật nhiều tiền.”

———

Hai năm sau.

Một thị trấn ven biển nhỏ bé.

Giữa mùa hè, khách du lịch tấp nập kéo về.

Biển là điểm đến chính, nhưng nhiều người cũng tìm đến những hiệu sách yên tĩnh để nghỉ chân.

“Chị Khương ơi, bên ngoài có anh nào đó đến tìm chị.”

Một bé con cầm kẹo mút chạy vào hiệu sách nhỏ, gọi cô chủ đang ngồi bên bàn đọc sách.

Người phụ nữ mặc sơ mi trắng, quần jean đơn giản, mái tóc dài buông xõa ngang vai.

Nghe tiếng bé, cô ngẩng lên, để lộ gương mặt bình thường, chẳng có gì nổi bật.

Thế nhưng khí chất dịu dàng như nước, khiến người đối diện không khỏi thấy dễ chịu.

Trong hiệu sách có khá nhiều khách, vài nam sinh còn đang xúm lại, rụt rè hỏi xin WeChat cô chủ.

Không phải vì cô quá xinh đẹp, mà vì dáng người và khí chất của cô đều khiến người ta muốn lại gần.

“Được rồi, Nhạc Nhạc giúp chị trông cửa hàng một lát nhé?”

“Chị chứ không phải cô nha!” Bé con nghiêm túc chỉnh lại.

“Ừ, vậy chị nhờ em nhé. Chị quay lại ngay thôi.”

Khương Điềm mỉm cười, xoa đầu bé con, rồi bước ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play