“Vậy là cậu đồng ý với yêu cầu của họ, chấp nhận để họ chỉ định người yêu cho cậu sao?” – Lục Tư Hà nhìn thẳng vào mắt Kỷ Phi Hàn, trong ánh mắt mang theo lửa giận cháy âm ỉ. “Kỷ Phi Hàn, cậu xem tình yêu là trò đùa à?”

Kỷ Phi Hàn trông vô cùng thảm hại. Anh khẽ lắc đầu: “Họ muốn tôi hẹn hò với con gái nhà họ Hàn. Tôi biết cô ấy, cô ấy chẳng hề có hứng thú với tôi. Chúng tôi cứ giả vờ qua loa, tạm thời đối phó cho xong chuyện.”

Khóe môi Lục Tư Hà nhếch lên, nở một nụ cười lạnh buốt: “Vậy sau đó thì sao? Cậu còn định làm gì để đối phó tiếp?”

“Họ cũng không để tâm đến tôi đến mức đó. Chờ họ rời đi, tôi sẽ chấm dứt với cô gái kia.”

“Vậy còn Khương Điềm thì sao? Cậu có ý định chia tay với cô ấy để tiếp tục hẹn hò với người khác sao?”

Kỷ Phi Hàn ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Tôi sẽ không chia tay với Khương Điềm!”

Lục Tư Hà bật cười, cười đến nỗi nghẹn thở: “Vậy thì cậu định bắt cá hai tay à?”

“Chuyện với cô gái nhà họ Hàn chỉ là diễn kịch!”

“Vậy thì cậu nói hết cho Khương Điềm đi – bảo cô ấy rằng vì muốn qua mặt bố mẹ, cậu cần diễn kịch tình cảm với một người con gái khác!”

Kỷ Phi Hàn im lặng.

Anh cúi đầu, cười khổ: “Lục Tư Hà… cậu biết không? Trước giờ tôi luôn nghĩ mình may mắn hơn cậu một chút. Cậu phải lăn lộn giữa sói dữ hổ đói, còn tôi chí ít được yên ổn làm việc, được tự do quyết định cuộc đời mình. Nhưng lần này tôi mới nhận ra… mình đã quá ngây thơ.”

【Phi Hàn, bố mẹ coi con là con trai ruột, nên mới không đem mấy thủ đoạn hiểm độc kia dùng lên người con. Con phải hiểu, năm xưa họ cũng từng trải qua giai đoạn như con, xử lý một bảo mẫu đối với họ còn dễ hơn bóp chết một con kiến.】

Lời dặn dò như tiếng ma vang vọng bên tai, từng chữ như lưỡi dao xoáy vào lòng.

Anh từng nghĩ mình đã đủ lớn, đủ mạnh, đủ độc lập để làm điều mình muốn.

Nhưng sự thật phũ phàng – anh chẳng làm được gì cả.

Lục Tư Hà im lặng rất lâu, chỉ lặng lẽ rút một điếu thuốc ra, hút xong rồi mới lên tiếng: “Chia tay với cô ấy đi.”

“Không được!” – Kỷ Phi Hàn lập tức phản đối.

“Vậy cậu định kéo dài bao lâu nữa? Ngoài mặt thì đóng vai bạn trai người khác, về nhà thì để Khương Điềm tiếp tục tin tưởng mình. Cậu nghĩ cô ấy là gì? Cậu có bao giờ nghĩ đến chuyện nếu cô ấy biết được mọi chuyện sẽ như thế nào không?”

Chỉ nghĩ đến viễn cảnh ấy, sắc mặt Kỷ Phi Hàn đã tái nhợt. Anh lắc đầu, giọng khàn đi: “Sẽ sớm giải quyết xong thôi. Tôi sẽ không để cô ấy biết.”

Lục Tư Hà thở dài thật sâu: “Cậu biết bây giờ cậu giống gì không? Giống hệt một đứa trẻ bướng bỉnh, không bảo vệ nổi thứ mình yêu nhưng cũng chẳng chịu buông tay. Nếu không chia tay với cô ấy, sau này cậu sẽ hối hận.”

“Chỉ cần giúp tôi giấu cô ấy một thời gian. Qua giai đoạn này sẽ ổn thôi.”

Không rõ Kỷ Phi Hàn đang nói với Lục Tư Hà hay đang tự an ủi chính mình.

Lục Tư Hà hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh.

“Kỷ Phi Hàn, cậu đã bao giờ thật sự nghĩ đến chuyện cưới Khương Điềm chưa?”

Nghe câu hỏi ấy, bàn tay Kỷ Phi Hàn khẽ run, một lúc sau mới trả lời bằng giọng trầm thấp: “Với tôi, hôn nhân không thể ràng buộc được sự chung thủy.”

Bố mẹ anh cũng vậy. Cuộc hôn nhân của họ ngoài danh nghĩa liên kết, hoàn toàn không có chút tình cảm nào.

“Nhưng với phụ nữ, lời hứa đi cùng nhau đến cuối đời, ít nhất cũng nên được thể hiện qua một cuộc hôn nhân. Cô ấy có thể không cần, nhưng cậu thì không thể ngay cả ý định cưới cũng không có.”

“Kỷ Phi Hàn, cậu hãy suy nghĩ thật kỹ – có muốn cưới cô ấy không? Chuyện lần này chỉ là một thử thách. Nhưng nếu cậu cứ mãi che giấu, mãi khiến cô ấy phải thiệt thòi… thì rốt cuộc, cô ấy được gì khi yêu cậu?”

Sắc mặt Kỷ Phi Hàn ngày càng khó coi.

Cuối cùng, anh vẫn cố chấp cất tiếng: “Tôi sẽ không cưới cô ấy.”

Nói xong câu ấy, anh quay người bỏ đi.

Vài giây sau, Lục Tư Hà mới vén rèm lên.

Khương Điềm đang đứng ở đó.

Cô không khóc, nhưng môi trắng bệch, cả người cứng đờ.

“Cảm ơn cậu , cậuLục.” – Cô gượng nở một nụ cười, dù giọng nói vẫn run khẽ.

Lục Tư Hà nghẹn lời. Anh đau lòng đến mức không thể thốt ra bất kỳ lời nào.

“Cậu từng nói, nếu cần, tôi có thể nhờ cậu giúp đỡ. Lời hứa đó… còn giữ được không?”

Ánh mắt Lục Tư Hà sâu thẳm: “Với chị, lúc nào cũng giữ nguyên.”

“Vậy cảm ơn cậu. Tôi cần một chút thời gian để sắp xếp lại tâm trạng. Có lẽ không lâu nữa sẽ phải phiền cậu giúp vài chuyện.”

“...Được.”

Khi Kỷ Phi Hàn trở về nhà, thấy Khương Điềm đang bận rộn trong bếp, anh chợt có cảm giác như những ngày tháng yên bình trước đây chưa từng rời đi.

Không nói một lời, anh ôm cô từ phía sau, giọng mệt mỏi: “Nhớ em quá…”

Khương Điềm quay đầu, cong mi mắt cười nhẹ: “Em cũng vậy.”

Anh ôm chặt cô hơn, giấu đi những cảm xúc nghẹn nơi đáy mắt.

Anh hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng bình thường: “Ba hôm nữa anh có tiệc rượu, có thể về muộn. Đến lúc đó em cứ ăn trước nhé.”

“Vâng, có cần em chuẩn bị sẵn canh giải rượu không?”

“...Không cần đâu. Em ngủ sớm là được rồi.”

Kỷ Phi Hàn gắng gượng cười, cúi đầu hôn cô một cái.

Lục Tư Hà đã dọn đi từ hôm qua. Cuối cùng, hai người lại có không gian riêng cho mình.

Sau bữa tối, Khương Điềm nói muốn ra siêu thị. Kỷ Phi Hàn định đi cùng, nhưng nghĩ ngợi gì đó lại thôi, chỉ dặn cô về sớm.

“Em biết rồi.”

Cô vừa đi khỏi, Kỷ Phi Hàn bỗng cảm thấy bất an lạ thường.

Cuối cùng, anh thay đồ rồi cũng ra ngoài.

May mà anh đã đi.

Anh vừa đến con đường mà Khương Điềm hay đi qua, liền thấy có một gã đàn ông đang lén lút bám theo cô, giây tiếp theo còn định đưa tay về phía cô!

Anh dùng hết sức lao tới, tung một cú đá mạnh vào kẻ đó.

Gã kia bị đá văng, thấy Kỷ Phi Hàn liền do dự một chút rồi quay đầu bỏ chạy.

Chưa kịp đuổi theo, điện thoại anh nhận được một tin nhắn. Đọc nội dung, đồng tử anh co rút lại: “Con trai, chuyện gì cần giải quyết thì phải nhanh tay lên. Dây dưa mãi, người bên cạnh sẽ chịu khổ thay con đấy.”

Tim anh đập loạn, nhìn Khương Điềm đầy lo lắng: “Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”

“Không sao cả. Anh đến kịp lúc nên hắn chưa kịp làm gì.”

Kỷ Phi Hàn thở phào, ôm cô vào lòng, giọng run rẩy: “Làm anh sợ muốn chết…”

Trên đường về, anh vẫn luôn bám sát bên cô. Khương Điềm đi đâu, anh theo đó.

“Không sao mà, trên đời này kẻ xấu nhiều lắm. Lần này em chỉ là không may thôi.”

Kỷ Phi Hàn không đáp. Ánh mắt anh sâu thẳm, không ai đoán được anh đang nghĩ gì.

Tối hôm đó, cả hai cùng nằm trong phòng anh.

Kỷ Phi Hàn chợt lên tiếng, giọng nghiêm túc: “Nếu sau này anh trở thành một kẻ tay trắng, em… vẫn sẽ ở bên anh chứ?”

Khương Điềm nhẹ nhàng chạm vào má anh, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: “Nếu vì tiền bạc mà em yêu anh, khi ấy em đã chẳng từ chối rồi.”

Nhớ lại khởi đầu của hai người, Kỷ Phi Hàn hơi bực mình: “Vậy chứ em không phải vì căn hộ đó sao?”

Khương Điềm bật cười, lắc đầu: “Khi đó em chẳng còn gì, ngoài căn hộ ấy ra, không có thứ gì đủ để khiến em cảm thấy an toàn. Nhưng giờ thì khác.”

“Khác… ở chỗ nào?” – Anh căng thẳng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play