Dưới tán cây cao vút, Khương Điềm nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.
Phảng phất như có linh cảm, nam nhân ấy chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt vừa chạm nhau liền như thời gian ngưng đọng.
Bốn mắt giao nhau.
Kỷ Phi Hàn đôi mắt đỏ hoe, như có tầng tầng lửa đốt.
Hai năm dài đằng đẵng, tựa như vượt muôn trùng sông núi, cuối cùng… hắn lại có thể gặp nàng.
Ánh mắt cô vẫn trầm tĩnh như xưa, vẫn sâu như đáy hồ lặng sóng. Nhìn hắn, thần sắc ấy, tựa như mới hôm qua.
Kỷ Phi Hàn toàn thân khẽ run, cổ họng nghẹn ứ, hồi lâu không thốt nên lời.
Khương Điềm nghiêng đầu, giọng nói nhẹ nhàng rơi vào lòng hắn như một giấc mơ: "Phi Hàn, anh đến đón em.:
Anh đến đón em…
Chỉ một câu nhẹ bẫng, hai năm uất nghẹn, tích tụ đau thương, oán hờn, giận dữ… phút chốc tan thành mây khói.
Kỷ Phi Hàn bước nhanh về phía nàng, môi run rẩy, giọng khàn khàn: "Em... sao có thể…"
Tàn nhẫn như thế?
Hắn muốn hỏi, nhưng cuối cùng không nói thành lời. Chỉ là cúi người, hôn cô, như dốc cạn sinh mệnh.
Nước mắt nóng hổi hòa cùng nụ hôn thiêu đốt.
Khương Điềm không tránh né, tay nàng nhẹ nhàng đặt sau lưng hắn, dùng hết dịu dàng để đáp lại.
Đêm buông.
Tóc còn ướt, Kỷ Phi Hàn ôm người trong ngực từ phòng tắm bước ra. Người kia, dù chỉ động một ngón tay cũng đã chẳng còn sức.
Hắn ôm cô chặt đến phát run. Chỉ có đặt cô trong lòng, hắn mới biết— cô thật sự ở đây.
Cả đêm ấy, hắn không hề chợp mắt. Hắn sợ, một khi nhắm mắt lại, cô sẽ lại biến mất như năm xưa.
Sáng sớm, khi Khương Điềm tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy một Kỷ Phi Hàn đôi mắt đỏ ngầu, tiều tụy đến đau lòng. Nàng khẽ vươn tay, nhẹ miết từng đường nét trên gương mặt hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh nhìn giao quyện. Hô hấp hắn hỗn loạn, cúi đầu hôn cô, quấn quýt không dứt.
Cho đến khi Khương Điềm không còn chống đỡ nổi, thần trí rối loạn, hắn mới chịu dừng lại.
Cả một ngày, cô không thể rời khỏi vòng tay Kỷ Phi Hàn dù chỉ nửa khắc.
Sau khi sấy tóc cho cô, Kỷ Phi Hàn nhẹ giọng kể lại hai năm qua mình đã trải qua điều gì.
Hắn ẩn nhẫn, nhẫn nhịn, giấu mình trong bóng tối mưu đồ, từng bước khiến cha mẹ phải rơi vào bẫy. Giờ đây, hắn đã là người nắm đại quyền của toàn bộ Kỷ gia. Không ai còn dám dùng bất cứ lý do nào, bất cứ điều kiện gì để áp đặt hay khống chế hắn nữa.
Đôi mắt từng trải, trầm tĩnh mà tàn nhẫn. Mất đi người thương, hắn cuối cùng cũng dứt bỏ cái vỏ bọc thiếu gia nuông chiều mà lớn lên thành một người đàn ông không thể khinh thường.
Nghe hắn nói xong, Khương Điềm tựa đầu vào lòng hắn, cũng thì thầm kể lại chuyện mình.
Nàng đã bán căn hộ kia, dùng số tiền đó đến một thành phố nhỏ, mở hiệu sách.
"Năm đó anh hỏi em thích gì, em nghĩ mãi, mới phát hiện hình như chỉ có đọc sách là thích nhất. Vậy nên… emmở một hiệu sách, ở đây đợi anh."
Kỷ Phi Hàn mím môi, mắt lại đỏ hoe: "Nếu em đã chờ anh… vì sao còn viết bức thư đó?"
Hắn không thể quên câu chúc phúc cô từng viết trong thư. Như một nhát dao, khắc vào tim hắn, vĩnh viễn không lành.
Trừ khước Vu Sơn, bất thị vân.
Ngoài cô ra, làm gì có người nào khác? Hắn chưa từng có ai bên cạnh. Chưa từng nghĩ sẽ cùng người khác thành gia lập thất.
Khương Điềm nhìn hắn, trong mắt lấp lánh nghiêm túc: " Bởi vì khi ấy… anh không yêu em. Anh chỉ có dục vọng chiếm hữu, không phải là yêu. Em nghĩ, nếu anh tìm được người mình thực sự yêu, thì em sẽ sống nốt quãng đời còn lại ở đây. Nhưng nếu anh yêu em… thì emchính là người mới trong lòng anh."
Kỷ Phi Hàn ôm cô chặt đến run rẩy: "Trừ em ra… sẽ không có người khác."
Mất cô một lần, hắn sẽ không bao giờ cho phép chuyện đó lặp lại.
Khi cha mẹ hỏi hắn vì sao lại si mê một người từng là bảo mẫu, Kỷ Phi Hàn chỉ cúi đầu hôn lên trán cô.
"Yêu, không cần lý do. Chỉ cần trong mắt em có anh, dù phải bỏ mạng vì em… anh cũng cam tâm."
Hắn nâng gương mặt cô, khẽ nói: "Không còn ai có thể uy hiếp chúng ta nữa. Đi, chúng ta kết hôn."
Khương Điềm rưng rưng, ánh mắt ngập nước: "Anh… thật sự nguyện ý cưới em?"
Ngực Kỷ Phi Hàn như bị bóp nghẹn. Lục Tư Hà từng kể rằng, ngày ấy cô có mặt ở hiện trường, nghe được tất cả những lời tàn nhẫn hắn nói.
"Năm đó, anh không tin vào hôn nhân. Nhưng hiện tại… anh muốn dùng hôn nhân trói chặt em, anh không muốn em rời khỏi anh nữa."
"Khương Điềm, gả cho anh."
Tin tức Kỷ gia tổng tài kết hôn nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Vốn dĩ hắn đã là nhân vật đứng đầu giới thương nghiệp, lại thêm hôn sự đầy bất ngờ khiến ai nấy đều xôn xao.
Biết hắn cưới là một vị bảo mẫu lớn hơn mình mười tuổi, không ít người không khỏi trố mắt ngạc nhiên.
Nhưng Kỷ Phi Hàn chẳng buồn để tâm. Hắn dẫn cô ra vào đủ mọi trường hợp, danh chính ngôn thuận.
Tặng cô hàng hiệu, châu báu, giày túi… như nước chảy mây trôi.
Người ngoài chỉ biết ghen tị Khương Điềm may mắn, nào hay Kỷ Phi Hàn đang toan tính điều gì.
Thấy cô đã không còn sợ ánh mắt thiên hạ, hắn chỉ muốn toàn thế giới biết— cô là vị hôn thê của hắn.
Hắn từng điều tra, hai năm cô mở hiệu sách, người theo đuổi không thiếu. Ngay cả khi cô còn mặc đồ xám tro, cũng đã khiến lòng hắn xao động, huống hồ là khi cô rực rỡ như hiện tại.
Hắn muốn để mọi người đều biết, nữ nhân này—là thê tử tương lai của hắn. Bất luận là ai, cũng không thể cướp đi.
Hôn lễ được tổ chức long trọng như mộng như mơ, xứng đáng được gọi là hôn lễ thế kỷ.
Trong lễ cưới, Kỷ Phi Hàn không giấu được xúc động, ngay giữa bao người bật khóc, khiến không ít quan khách kinh ngạc.
Một người yêu đến mức ấy, sao lại không khiến người khác phải ngưỡng mộ?
Lục Tư Hà nhìn cặp tân nhân dưới ánh đèn huy hoàng trao nhau nụ hôn, anh lặng lẽ nâng ly rượu, ngửa đầu uống cạn, sau đó vỗ tay mỉm cười.
Anh chúc phúc họ.
Chỉ cần Khương Điềm hạnh phúc… anh liền an tâm.
Còn tình cảm nhỏ nhoi trong tim anh, chẳng đáng là gì.
【 Độ hảo cảm của nam phụ Lục Tư Hà đạt tiêu chuẩn 】
Khi đi kính rượu, Khương Điềm thuận tay thu lại một sợi tóc của Lục Tư Hà vào hệ thống.
【 Đã ghi nhận DNA nam phụ Lục Tư Hà 】
Còn độ hảo cảm của Kỷ Phi Hàn, phải đến năm mươi năm sau mới đạt mức tiêu chuẩn.
Hai người tiếp tục sống cùng nhau, hiệu sách được phát triển thành thương hiệu lớn, cuộc sống yên ổn bên nhau.
Kỷ Phi Hàn có người mình yêu bên cạnh, sự nghiệp càng như diều gặp gió. Nhưng dù vậy, hệ thống vẫn không ghi nhận độ hảo cảm đạt chuẩn.
Năm mươi năm sau, hai người đã có con gái, cô tiếp quản tập đoàn, cũng đã yên bề gia thất. Thế nhưng, bản tính đa nghi của Kỷ Phi Hàn chưa bao giờ thay đổi.
Hắn giống như con rồng giữ bảo vật, luôn dè chừng, luôn cảnh giác với tất cả những ai đến gần.
Mãi cho đến khi Khương Điềm qua đời, hắn rơi nước mắt, cúi đầu hôn lên môi nàng: "Anh yêu em."
【 Độ hảo cảm của nam chủ Kỷ Phi Hàn đạt tiêu chuẩn 】
【 Đã ghi nhận DNA 】
…
Trải qua thế giới này, Khương Điềm rốt cuộc cũng hiểu— vai trò “người công cụ” tuổi lớn thật sự không dễ dàng.
Muốn đạt được độ hảo cảm tiêu chuẩn của vai chính, quả thực gian nan vô cùng.
Hệ thống đối với nam chủ yêu cầu cực kỳ hà khắc. Dù có đồng sinh cộng tử, thề non hẹn biển, nếu chưa chạm tới con số đó… cũng vẫn chưa đủ tư cách.
【 Đang truyền tống tới thế giới tiếp theo: Vương gia tuổi lớn – thiếp thất 】
Khương Điềm mở mắt, ký ức như lũ tràn vào đầu.
Đây là một thế giới ngôn tình cổ đại.
Nguyên chủ là một nha hoàn thông phòng hơn nam phụ năm tuổi, bản tính dịu dàng, không thích gây chuyện, bị mẫu thân của nam phụ lựa chọn làm thiếp thất.
Chỉ tiếc, nàng dung mạo quá đỗi tầm thường, không có gì nổi bật, chỉ như cỏ dại sống nhờ dưới chân người.
Ban đầu vốn chỉ định chọn nàng làm người “vỡ lòng”, nhưng nam phụ cự tuyệt.
Hai mươi tuổi tiến vào phủ, đến năm hai mươi chín tuổi, nàng vẫn như người vô hình trong hậu viện.
Sau một lần ngoài ý muốn, nguyên chủ mang thai. Sau đó sinh con khó, qua đời.
Kỳ thực, lần đó là tình cờ, hắn là trượng phu trên danh nghĩa, nàng sao có thể cự tuyệt?
Nhưng nàng bình lặng, không ai nhớ đến, đột nhiên lại là người duy nhất sinh được con, đương nhiên khiến người khác nghi ngờ nàng mưu cầu thượng vị.
Ngay cả trong mắt nam phụ, nàng cũng chỉ là thiếp thất tâm cơ, có dã tâm.
Sau khi có con, hắn càng một lòng một dạ với nữ chủ, từ đó không cưới vợ thêm lần nào.
Tóm lại, nguyên chủ chính là một công cụ thuần túy.
Nam phụ là Vương gia ngoại tộc, phụ thân hắn từng tranh thiên hạ với tiên hoàng, lập được đại công, được phong hiệu “An Thanh”. Sau khi cha mất, hắn kế thừa danh hiệu Vương gia, cũng là tâm phúc của đương kim hoàng đế.
Bề ngoài lãnh nhàn chức, thực tế lại là tai mắt nắm giữ triều cục.
Quyển sách này… vai chính là hoàng đế và tiểu thư nhà Thừa tướng.