Tập đoàn nhà họ Kỷ – một thế lực lẫy lừng, một cái tên nói lên đẳng cấp, thực lực vững như thành đồng vách sắt.
Ngay tại khu trung tâm – nơi mỗi tấc đất đều là vàng ròng, tập đoàn này nắm trọn một tòa nhà chọc trời, ngạo nghễ đứng đó như một biểu tượng không thể lay chuyển. Chỉ cần nhìn qua quy mô và khí thế tòa nhà ấy thôi cũng đủ hiểu nhà họ Kỷ không phải hạng vừa.
Khương Điềm bước vào đại sảnh. Dù chưa kịp quan sát kỹ, cô đã thấy mình hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh được chăm chút đến từng chi tiết. Những cô gái trong sảnh đều ăn mặc tinh tế, gọn gàng, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng, miệng mỉm cười thảo luận những kế hoạch dày cộm giấy tờ, tay bưng cà phê đi ngang qua cô như thể cô trong suốt.
So với họ, Khương Điềm hoàn toàn không hợp cảnh. Cô ăn mặc giản dị đến mức quê mùa – áo thun rộng cùng quần vải ống rộng, không sắc màu, không kiểu dáng, chẳng khác gì các bà thím ra chợ mua cá buổi sớm.
Người trong sảnh liếc nhìn cô, ánh mắt mang theo vẻ tò mò xen chút dò xét.
Cô lặng lẽ cầm theo cà mèn, tiến tới bàn lễ tân, mím môi cười nhẹ: “Chào cô, cho tôi hỏi, Kỷ tổng có ở đây không ạ?”
Cô lễ tân là một cô gái trẻ đẹp, làn da trắng mịn, ánh mắt khi đánh giá Khương Điềm tuy không quá lộ liễu, nhưng vẫn giấu không hết sự khinh thường.
“Xin hỏi chị có hẹn trước không ạ?” – giọng nói phép tắc, không lạnh không nóng.
“Tôi là bảo mẫu trong nhà anh ấy, không hẹn trước thì không được vào sao?”
Cô lễ tân thoáng suy đoán, hẳn người phụ nữ này địa vị không cao, nghe nói là bảo mẫu thì ánh mắt chợt có vẻ “à thì ra là thế”.
Thế nhưng—
“Thật xin lỗi, quy định là quy định. Không có hẹn trước, ai cũng không được phép lên tầng.”
Thực ra cô lễ tân hoàn toàn có thể gọi điện hỏi phòng thư ký hoặc cấp trên một tiếng, nhưng hôm nay cô không muốn làm thế.
Bởi vì... cô vừa chia tay người yêu. Tâm trạng đang rất tệ.
Theo quy định, không hẹn trước thì không thể vào. Nếu thật sự là người bên nhà Kỷ tổng, chắc chắn thư ký Lưu đã dặn dò từ trước. Còn nếu không nói gì… thì rất có thể chỉ là kẻ mạo danh.
“Không châm chước chút được sao? Tôi hầm canh gà, để lâu nguội mất ngon.”
“Chị… chị gái à, không phải tôi không muốn giúp. Nhưng công ty có nguyên tắc. Nếu ai cũng lấy lý do như vậy thì làm sao kiểm soát?”
Khương Điềm gật đầu, ánh mắt thoáng nét thất vọng. Cô lấy điện thoại ra, định gọi cho Kỷ Phi Hàn.
Ngay lúc đó, một giọng nói quen quen vang lên phía sau: “Chị là bảo mẫu của Kỷ Phi Hàn?”
Khương Điềm quay đầu lại — là Thẩm Thanh Hiểu.
Hôm nay Thẩm Thanh Hiểu vẫn giữ vẻ ngoài lộng lẫy, gương mặt trang điểm hoàn hảo, váy dài ôm sát tôn lên vòng eo và đôi chân dài nuột nà. Vẻ tự tin nơi nụ cười khiến nhan sắc của cô ta càng rực rỡ hơn gấp bội.
“Chào cô.” – Khương Điềm nhẹ giọng chào hỏi.
“Ừm.” – Thẩm Thanh Hiểu liếc xuống cà mèn trên tay cô, ánh mắt đầy hàm ý – “Chị tới đưa cơm cho Kỷ Phi Hàn à?”
“Vâng.” – Khương Điềm gật đầu – “Nhưng tôi không có hẹn trước, không được phép vào.”
“À ha.”
Không biết nghĩ gì, khóe môi Thẩm Thanh Hiểu nhếch lên rõ ràng hơn, rồi đột nhiên quay sang cô lễ tân hỏi: “Tôi có thể lên gặp Kỷ Phi Hàn không?”
Từ lúc Thẩm Thanh Hiểu bước vào, cô lễ tân đã không giấu được ánh mắt long lanh ngưỡng mộ.
Kể từ ngày về nước, Thẩm Thanh Hiểu liên tục xuất hiện trên các tạp chí, show truyền hình, talkshow, làm người xem ấn tượng với hình ảnh “nữ cường” thành đạt – một hình tượng mà bao người trẻ theo đuổi.
Cô lễ tân chính là fan của Thẩm Thanh Hiểu. Còn đang háo hức đợi số tổng nghệ sắp tới nơi Thẩm Thanh Hiểu là khách mời danh dự.
“Chị Thẩm, em chào chị! Em với chị là bạn cùng trường đấy!”
Thẩm Thanh Hiểu hơi nhướn mày, nở nụ cười đúng độ:
“Vậy à? Thật là trùng hợp quá.”
“Vâng! Em rất ngưỡng mộ chị. Chị có thể ký tặng cho em không?”
“Đương nhiên rồi.”
Thẩm Thanh Hiểu nhận bút, ký tên rất nắn nót, còn viết kèm một lời chúc thật hoa mỹ.
Cô lễ tân ôm quyển sổ vào lòng, cười rạng rỡ như trẻ con được kẹo.
“Chị định lên tìm Kỷ Phi Hàn có chút chuyện, được không em?”
Cô lễ tân như chẳng cần suy nghĩ: “Người khác thì không được, nhưng chị thì được. Em rất hy vọng chị và Kỷ tổng có thể quay lại với nhau. Câu chuyện tình yêu của hai người thực sự rất cảm động…”
Thẩm Thanh Hiểu từng dùng chính mối tình đầu với Kỷ Phi Hàn để tô điểm cho hình tượng công chúng. Cô nói rằng vì anh mà nhiều năm không yêu ai khác, khiến chuyện cũ trở thành truyền kỳ khiến fan rung động.
Cô lễ tân vốn tin chắc rằng Kỷ Phi Hàn vẫn còn tình cảm, chỉ là ngạo mạn không muốn mở lời.
“Cảm ơn em. Chị sẽ cố gắng.”
Sau đó, Thẩm Thanh Hiểu quay sang Khương Điềm, đưa tay: “Đưa cà mèn cho tôi. Tôi đem lên giùm.”
Nhưng Khương Điềm không nhúc nhích, cũng không trả lời.
Thẩm Thanh Hiểu nhíu mày: “Chị còn đơ ra làm gì?”
Cô ta đang thiếu một cái cớ để gặp Kỷ Phi Hàn, cà mèn này đúng lúc xuất hiện.
“Để tôi gọi điện cho anh ấy.” – Khương Điềm từ tốn nói.
“Gọi làm gì cho phiền, tôi đi thẳng lên là được mà?”
Giọng Thẩm Thanh Hiểu không giấu nổi vẻ coi thường.
Cô ta liếc qua người Khương Điềm, thấy cách ăn mặc thô kệch, đã lười nói lý lẽ, vươn tay cướp luôn cà mèn trong chớp mắt khiến Khương Điềm suýt trượt chân.
“Thật là, Kỷ Phi Hàn làm sao lại tuyển bảo mẫu kiểu gì, mắt nhìn người đúng là tệ thật.”
Cô ta hậm hực mắng một câu, chỉnh lại tóc, vuốt váy rồi định bước về phía thang máy…
Chỉ là, đúng lúc ấy, đại sảnh đột ngột yên ắng.
Thẩm Thanh Hiểu theo bản năng ngẩng lên, nhìn theo ánh mắt mọi người, và rồi cô ta thấy—Kỷ Phi Hàn.
Anh bước tới, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt đầy tức giận.
Thẩm Thanh Hiểu còn chưa kịp cười duyên, thì bàn tay anh đã đưa tới, giật lại cà mèn từ tay cô ta.
Cô ta ngẩn người, đang định nói thì anh lên tiếng, giọng lạnh như băng: “Cái này là cô nấu à?”
Câu hỏi khiến Thẩm Thanh Hiểu đứng hình. Vì sao lại hỏi như thế?
Trong đầu cô ta lướt qua vô số khả năng, không biết là nên nhận hay phủ nhận thì có lợi hơn. Dù gì, làm gì có ai dám vạch trần cô ta?
Nhưng nếu cô ta nhận, nhỡ Kỷ Phi Hàn bảo cô nấu nữa thì…
Chớp mắt, Thẩm Thanh Hiểu đánh đòn tâm lý: “Vậy… anh muốn tin là em nấu hay ai khác?”
Kỷ Phi Hàn cười lạnh, ánh mắt như dao: “Thẩm Thanh Hiểu, tôi không ngờ cô lại mặt dày đến vậy.”
Mặt dày.
Đó là thứ Thẩm Thanh Hiểu kiêng kỵ nhất trong đời.
“Vì muốn lấy lòng tôi mà cướp đồ ăn của bảo mẫu mang đến, cô còn chút liêm sỉ nào không?”
Một cú giáng mạnh hơn dao.
Bao năm qua, Thẩm Thanh Hiểu luôn xây dựng hình tượng nữ cường thành công. Những người xung quanh hít vào một hơi lạnh.
Rất nhiều người từng nghĩ, Kỷ Phi Hàn vì vẫn yêu cô ta nên mới không quen ai khác suốt mấy năm. Nhưng bây giờ xem ra — đâu phải thế.
Thẩm Thanh Hiểu chết lặng, đôi môi khẽ run. Khi yêu, Kỷ Phi Hàn có thể lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ nặng lời như vậy. Còn giờ đây, trong mắt anh chẳng còn chút cảm tình.
“Bảo vệ, mời cô Thẩm ra ngoài. Không phải ai cũng đủ tư cách bước vào đại sảnh tập đoàn nhà họ Kỷ.”
Đám đông lặng ngắt như tờ. Rất nhiều người nhìn nhau, kinh hãi chưa dứt.