Lục Tư Hà hét lên một tiếng vang trời, âm thanh lớn đến mức xuyên cả cánh cửa phòng cũng nghe thấy rõ mồn một.

Kỷ Phi Hàn mặt mày đen sì, còn Khương Điềm thì không nhịn được mà bật cười.

Tối đến, nhìn Lục Tư Hà thong dong như ở nhà mình, Kỷ Phi Hàn cuối cùng cũng không chịu nổi nữa: "Bao giờ cậu mới chịu đi? Bên nhà họ Lục đang rối beng lên cả đấy, không định về à?"

"Thật không ngờ, cậu lại mong tôi đi đến mức này," Lục Tư Hà đặt cuốn sách xuống, giọng điệu nghiêm túc hơn hẳn, "Nhanh thôi, qua vài hôm nữa là bên kia sẽ hành động. Đến lúc đó cậu có năn nỉ giữ tôi lại, tôi cũng không ở lại đâu."

"Vậy thì cảm ơn, tôi sẽ không giữ cậu lại."

Biết anh sắp rời đi, trong lòng Kỷ Phi Hàn thấy nhẹ nhõm hẳn.

Sáng hôm sau, anh xuống lầu sớm, còn không quên nhắc Khương Điềm nhanh tay lên.

Khương Điềm đã chuẩn bị cơm nước cho Lục Tư Hà, dặn anh chỉ cần hâm nóng bằng lò vi sóng là có thể ăn được.

Thấy cô mặc chiếc váy trắng, trang điểm nhẹ nhàng, Lục Tư Hà hỏi:
"Chị định ra ngoài à?"

"Ừ, tôi bị đau bụng kinh, cậu ấy nói muốn đưa tôi đến bệnh viện khám thử. Có thể sẽ về hơi muộn."

Lục Tư Hà hơi há miệng, định nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng chỉ đành im lặng nhìn Khương Điềm rời đi.

Kỷ Phi Hàn đưa cô đến gặp mấy bác sĩ, cả Đông y lẫn Tây y đều khám qua.

May là không có gì nghiêm trọng, chỉ cần điều chỉnh và uống thuốc là ổn.

"Làm anh sợ muốn chết, vừa vào bác sĩ không nói câu nào mà anh đã thấy tim đập thình thịch rồi."

Vừa ra khỏi bệnh viện, Kỷ Phi Hàn vẫn còn thấy hoang mang.

Khương Điềm bị anh chọc cười: "Cơ thể em thế nào em rõ nhất mà, thực sự không sao đâu."

"Không được lơ là như vậy. Nếu cảm thấy không khỏe, nhất định phải nói cho anh biết," ánh mắt Kỷ Phi Hàn đầy nghiêm túc, "Em phải khỏe mạnh, thì anh mới yên tâm được."

Khương Điềm khẽ vuốt nhẹ đôi mắt anh, dịu dàng nói: "Được rồi."

Tối hôm đó, Kỷ Phi Hàn dẫn cô đi ăn tối dưới ánh nến, còn Lục Tư Hà thì phải tự lo phần mình.

Hai người về đến nhà đã gần nửa đêm.

Trong lòng Kỷ Phi Hàn có một chút tiếc nuối. Nếu như Khương Điềm không đúng vào "mấy ngày đặc biệt", thì tốt biết mấy.

Anh đang trong độ tuổi sức trai khí mạnh, đầu óc không tránh khỏi có lúc mơ màng những ý nghĩ không nên có.

Nhưng anh không muốn trở thành loại người chỉ biết hành động theo bản năng. Suy đi tính lại bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn lựa chọn kiềm chế bản thân.

Vừa mới căn dặn Khương Điềm phải chú ý sức khỏe, thì anh lại đổ bệnh.

Thức đêm, tăng ca triền miên, ăn uống thất thường, có khi cả ngày chỉ ăn một bữa – hệ miễn dịch của anh cuối cùng không chịu nổi mà phát bệnh. Cơn đau dạ dày ập đến, phải vào viện gấp.

Vừa tỉnh lại ở bệnh viện, phản ứng đầu tiên của Kỷ Phi Hàn là: Không được để Khương Điềm biết.

Thế là anh lặng lẽ truyền nước, lén lấy thuốc mang về, còn nói dối với Khương Điềm rằng công việc quá bận nên phải ở lại công ty vài ngày. Đợi đến khi sắc mặt khá hơn, anh mới dám trở về nhà.

Vừa vào nhà, theo phản xạ, anh liền muốn ôm cô.

Ở công ty mấy ngày liền, nhớ người yêu đến mức sắp phát điên.

Thế nhưng Khương Điềm lại nhìn anh chằm chằm, dường như phát hiện có điều bất thường.

Kỷ Phi Hàn hơi khựng lại, rút tay về, chỉ mỉm cười với cô.

Cô nhìn anh đầy nghi hoặc, như thể đang hỏi: Tại sao lại không ôm em?

Gần đây Lục Tư Hà hay ra ngoài, ban ngày hầu như không có ở nhà. Chỉ còn hai người họ, vậy thì làm sao có lý do để giữ khoảng cách?

Kỷ Phi Hàn hơi lúng túng: "Anh chưa thay đồ, để anh đi thay quần áo trước."

"Được, quần áo em đã để sẵn trên lầu rồi."

Thật ra anh muốn ôm cô, nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế, quay đầu chạy nhanh lên lầu.

Vậy mà vừa thay xong đồ đi xuống, liền thấy Khương Điềm ngồi trên sofa khóc.

Cô không phát ra tiếng, chỉ im lặng rơi nước mắt, đôi mắt đỏ hoe khiến tim người nhìn cũng đau theo.

Kỷ Phi Hàn lập tức hoảng hốt, chẳng kịp che giấu nữa, vội vàng ôm lấy cô: "Sao vậy? Ai bắt nạt em?"

"Anh chán em rồi đúng không?"

Giọng cô nghẹn ngào.

"Anh sao có thể chán em được, trời đất chứng giám!"

Kỷ Phi Hàn như bị sét đánh, hoàn toàn ngẩn người.

"Anh về nhà cũng không ôm em, đến cả ánh mắt cũng lảng tránh. Nếu thật sự thấy phiền, thì em sẽ dọn đi sớm, em cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi."

Khương Điềm rũ mắt xuống, lông mi còn đọng giọt nước long lanh.

Kỷ Phi Hàn nghe đến chữ “dọn đi”, tim anh lập tức rối loạn.

Nhưng tất cả là do anh gây ra, nên đành giơ tay đầu hàng: "Anh không dám ôm em vì vừa mới khỏi viêm dạ dày, sợ em phát hiện rồi lo lắng…"

Giọng nói mang theo chút bất lực, còn có cả tủi thân.

Khương Điềm nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, truy hỏi: "Anh bị đau dạ dày mà sao không nói với em?"

"Anh sợ em lo."

Kỷ Phi Hàn nâng mặt cô lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt.

Cô nhìn anh chằm chằm, bỗng cúi người, hôn nhẹ lên môi anh: "Chính vì anh không nói, em mới càng lo."

Chỉ cần Khương Điềm chủ động một chút, mọi sự nhẫn nại của Kỷ Phi Hàn đều sụp đổ.

Cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi, anh không nhịn được nữa, hôn cô sâu hơn, như muốn đem tất cả những nhớ nhung dồn nén mấy ngày qua gửi hết vào nụ hôn ấy.

Anh đè cô xuống sofa, bàn tay dần lần mò xuống…

Ai mà biết mấy ngày này anh đã phải nhịn đến mức nào.

Yêu nhau thì chuyện gần gũi là điều hiển nhiên, vậy mà vì bệnh, anh đã phải "chay tịnh" quá lâu rồi.

Vẫn là mùi hương ấy, vẫn là sự mềm mại ấy.

Ngay lúc anh đang định cởi nút áo cô, thì chợt nhận ra ánh mắt cô đang nhìn chăm chăm vào một chỗ trên tay mình.

Anh liếc theo ánh mắt cô nhìn — trong lòng lập tức thắt lại.

Trên cánh tay vẫn còn vết kim xanh nhạt — dấu hiệu của truyền nước.

"Anh... anh còn nằm viện?"

"Anh…"

Kỷ Phi Hàn nghẹn họng, lập tức chột dạ.

"Anh không xem em ra gì đúng không? Chuyện gì cũng giấu em."

Khương Điềm tức đến mức đẩy anh ra, chạy vào phòng.

Cửa không khóa, Kỷ Phi Hàn lập tức đuổi theo.

Anh dang tay ôm cô lại từ phía sau, nhỏ giọng dỗ dành: "Anh sợ nếu em biết, em sẽ vất vả chăm anh. Anh khỏe rồi, hồi phục rất nhanh, nếu em vì anh mà mệt thì anh sẽ áy náy lắm."

Khương Điềm vẫn giận, mặt lạnh như băng, không nói tiếng nào.

Kỷ Phi Hàn kéo tay cô, áp má vào má cô, hết hôn lại dỗ, cuối cùng cũng khiến cô dịu xuống.

"Về sau mà còn dám giấu em chuyện gì, em sẽ mặc kệ anh luôn."

Kỷ Phi Hàn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại mừng thầm — Khương Điềm bây giờ đã để tâm đến anh thật rồi.

Vừa ôm được bạn gái, anh lại bắt đầu có chút không đứng đắn, nhưng lần này bị cô đẩy ra.

Khương Điềm bảo phải cho anh một bài học, liên tục ba ngày không cho anh lại gần.

Kỷ Phi Hàn giận đến mức cả ngày mặt sầm sì với Lục Tư Hà.

Lục Tư Hà nhìn sắc mặt anh như vậy, hận không thể lập tức dọn ra khỏi nhà.

Nhưng đúng lúc này, bên nhà lại sắp có hành động, anh chỉ có thể nén giận chịu đựng.

Tới thứ bảy, Kỷ Phi Hàn lại phải tăng ca.

Bạn gái còn chưa hết giận, bản thân thì phải đi làm – tâm trạng anh tệ đến mức không thể miêu tả.

Giữa trưa, Khương Điềm gọi điện hỏi Lục Tư Hà có về ăn cơm không.

Lục Tư Hà nhìn một đống tài liệu trước mặt, bất đắc dĩ trả lời: "Không về được. Có chuyện gì không?"

"Kỷ Phi Hàn vừa mới khỏi bệnh đã phải tăng ca, toi định mang cơm cho cậuấy. Nếu cậu có về thì tôi sẽ để phần cơm trong tủ lạnh."

Một cảm giác trống rỗng lan ra trong lòng, không sao ngăn được.

"Lục tiên sinh, cậu còn nghe không đấy?"

Lục Tư Hà lấy lại tinh thần, giọng bình thản: "Không sao đâu. Tôi không về. Chị đi đưa cơm cho Kỷ Phi Hàn đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play