Thẩm Thanh Hiểu gần như phát điên, cô hét lên: "Kỷ Phi Hàn, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy!"
Kỷ Phi Hàn mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo chưa từng dịu đi: "Thẩm tiểu thư, cô đã nhiều lần bịa đặt chuyện tình cảm giữa tôi và cô trước công chúng, hạ thấp danh dự tôi một cách trắng trợn. Tôi đã nộp toàn bộ bằng chứng cho luật sư, họ sẽ gửi thư cảnh cáo đến cô sớm thôi."
Anh ngừng lại một chút, rồi tiếp lời bằng giọng nói đầy uy lực: "Vừa rồi cô còn ngang nhiên gây rối ở sảnh lớn của công ty, cư xử hỗn láo, cố tình tiếp cận tôi bằng cách thiếu đứng đắn, còn dám quấy rối tôi. Tôi không đưa cô thẳng lên đồn công an đã là cho cô quá nhiều mặt mũi. Bảo vệ, mời cô ta ra ngoài ngay!"
"Rõ!"
Đội bảo an vốn đã chờ sẵn từ nãy, nhưng vẫn không khỏi giật mình trước diễn biến vừa rồi.
Tin đồn trong tập đoàn lan nhanh như gió, nhiều người vẫn nghĩ Thẩm Thanh Hiểu sẽ trở thành vợ tương lai của tổng tài, ai ngờ…
Một câu "quấy rối", Kỷ Phi Hàn đã thẳng tay vạch rõ ranh giới. Hình ảnh Thẩm tiểu thư trong mắt mọi người, ngay lập tức tan tành như bong bóng xà phòng.
Cô hoàn toàn mất mặt.
Thẩm Thanh Hiểu giãy giụa kịch liệt, miệng gào lên, mái tóc rối tung, giày cao gót cũng bị rơi mất một chiếc, trông chẳng khác nào một vai hề đáng thương bị kéo ra khỏi sân khấu. Hai bảo vệ mỗi người một bên, lôi cô ra khỏi đại sảnh mà chẳng chút nể nang.
Không khí trong đại sảnh vẫn im phăng phắc.
Người ra người vào không ít, nhưng chẳng ai dám mở miệng.
Giải quyết xong Thẩm Thanh Hiểu, ánh mắt của Kỷ Phi Hàn chậm rãi dời về phía nhân viên lễ tân vẫn đang run lẩy bẩy sau quầy.
"Cô bị đuổi việc."
Chỉ vỏn vẹn năm chữ, nhưng như một nhát dao lạnh lùng cắt đứt đường sống.
"Tổng tài… xin anh… tha cho tôi lần này, tôi không cố ý…"
Cô gái lễ tân hoảng hốt, giọng run rẩy.
Làm lễ tân ở Kỷ gia không giống với những công ty nhỏ khác. Chỉ cần được tuyển vào đây đã là niềm mơ ước, đủ để người ngoài ngưỡng mộ.
Công việc này là thể diện, là danh tiếng, là sự công nhận.
Cô ta sao có thể dễ dàng từ bỏ?
Nhưng Kỷ Phi Hàn không có ý định phí lời với người không xứng đáng. Anh quay sang nói với trợ lý Lưu: "Tổng hợp lại toàn bộ hành vi hôm nay của cô ta, kèm theo trích xuất camera an ninh, làm thành một hồ sơ, gửi bản sao đến tất cả các đối tác của Kỷ gia."
"Rõ, tổng tài."
"Người như cô, Kỷ gia không cần. Còn những đối tác của tôi, càng không thể dùng một nhân viên như thế."
Cô gái lễ tân nghe đến đó, cả người sụp xuống.
Cô hiểu, mình bị đưa vào danh sách đen rồi.
Bị Kỷ gia liệt vào danh sách cấm, cô còn mơ tưởng gì đến chuyện xin vào các công ty lớn?
Mọi hy vọng, coi như tiêu tan.
Xử lý xong hai người, ánh mắt của Kỷ Phi Hàn rốt cuộc cũng dịu lại khi dừng trên người Khương Điềm – người từ đầu đến giờ vẫn lặng lẽ đứng ở một bên.
Giọng anh mềm đi một chút: "Em đi theo anh."
Khương Điềm gật đầu, bước theo Kỷ Phi Hàn vào thang máy.
Chờ đến khi thang máy đóng lại, thân ảnh hai người khuất sau cánh cửa, nhân viên trong đại sảnh mới dám thở ra.
【Tôi vào làm ba năm rồi, lần đầu tiên thấy tổng tài nổi giận dữ dội như vậy, dọa chết tôi luôn.】
【Không đùa đâu, tôi hồi nãy còn quên cả thở. Tổng tài giận lên thật sự kinh khủng.】
…
Trong lúc mọi người còn đang bàn tán vì thoát nạn, thì trong văn phòng ở tầng trên, người đàn ông vừa mới nổi giận kia, giờ lại đang đè một cô gái lên cửa, hôn sâu theo kiểu kiểu Pháp đầy nóng bỏng.
Khương Điềm không kịp phản ứng, bị anh hôn đến nghẹt thở, đẩy mãi Kỷ Phi Hàn mới chịu buông ra không tình nguyện.
"Em đến sao không báo anh một tiếng? Nếu không phải Lục Tư Hà gọi điện nhắc em mang cơm tới, anh xuống sảnh đúng lúc thấy một màn vừa rồi… Em có phải muốn bị bắt nạt thật mới chịu nói không?"
Trời biết, lúc từ thang máy bước ra, Kỷ Phi Hàn chờ mong bao nhiêu, cuối cùng lại thấy Khương Điềm bị Thẩm Thanh Hiểu giật lấy hộp cơm, còn bị chèn ép đến mức chẳng thể phản kháng.
Anh vừa nhìn đã hiểu mọi chuyện. Nhớ lại cảnh lúc đó, lửa giận trong lòng lại bốc lên dữ dội.
"Em không đến mức bị bắt nạt gì nghiêm trọng, lúc đó em còn định chờ cô ta lên rồi mới gọi điện cho anh méc."
Khương Điềm nhỏ giọng giải thích.
Nhưng Kỷ Phi Hàn không nguôi được.
Nghĩ đến cô không người thân thích, một mình bị bắt nạt ngay trong công ty của anh mà không dám phản ứng… tim anh nhói đau như ai bóp chặt.
"Lần sau đến, gọi điện cho anh trước. Nhớ chưa?"
"Em vốn định cho anh bất ngờ mà…"
"Ngoài việc làm anh lo sốt vó, em thật sự khiến anh rất vui đó."
Đôi mắt Kỷ Phi Hàn sáng lên.
Anh không ngờ Khương Điềm sẽ chủ động mang cơm tới. Lúc nghe Lục Tư Hà báo, anh vui đến mức không biết phải làm sao.
"Mau ăn cơm đi, em chỉ sợ canh gà nguội mất."
Khương Điềm thúc giục.
Kỷ Phi Hàn nghĩ nghĩ… kỳ thật điều anh muốn ăn, lại là cái khác…
Nhưng chỉ dám nghĩ, không dám nói.
"Em ăn chưa?"
"Em ăn rồi mới tới."
Kỷ Phi Hàn sợ cô lừa, còn phải đưa tay xoa bụng cô kiểm tra mới yên tâm.
Cười tủm tỉm mở hộp cơm, có Khương Điềm ở bên cạnh, đây là bữa trưa thoải mái nhất mấy ngày nay của anh.
Cơm xong, anh đi rửa mặt sơ qua.
Khương Điềm ngồi chờ trên sofa tiếp khách, không ngờ vừa quay đầu đã bị anh bế thẳng lên, đặt ngồi lên ghế làm việc, còn mình thì quỳ nửa người trước mặt cô.
Anh ngửa đầu nhìn, khiến Khương Điềm hơi bối rối: "Anh đang làm gì vậy?"
"Bảo bối, anh muốn…"
Kỷ Phi Hàn ghé sát tai cô, thì thầm nửa câu còn lại.
Khương Điềm đỏ mặt tía tai, vội vàng xua tay: "Không cần đâu!"
"Em làm anh vui, anh cũng muốn làm em vui."
"Đừng mà, em thật sự không nghĩ đến chuyện đó…"
Thấy Kỷ Phi Hàn định làm thật, mắt cô bắt đầu đỏ hoe.
Kỷ Phi Hàn thấy cô không tiếp nhận được, chỉ đành dừng lại.
"Đừng khóc. Em mà khóc, anh cũng đau lòng theo. Anh sẽ không làm gì cả, được chưa?"
Anh biết cô hay khóc, nhưng chưa bao giờ thấy phiền.
Trong mắt anh, Khương Điềm làm gì cũng đáng yêu.
Thấy anh thực sự từ bỏ, Khương Điềm mới dần ổn lại.
Cô chần chừ một lát, sau đó ghé sát tai anh, đỏ mặt thì thầm một câu.
Giọng cô nhỏ và ngập ngừng, như thể đã xấu hổ đến cực điểm. Nhưng vừa nghe xong, mắt Kỷ Phi Hàn liền sáng rực.
"Thật không?"
"Thật mà."
Trong mối quan hệ này, Kỷ Phi Hàn luôn là người chủ động. Ngay từ đầu là anh cưỡng cầu đến, nên mỗi lần Khương Điềm có chút đáp lại, anh đều vui đến mức không nói nên lời.
Lần này cũng vậy, dù chỉ là một động tác nhỏ của cô, anh vẫn mừng như điên.
Rất lâu sau đó…
Trong đầu anh như nổ tung pháo hoa.
Anh cúi xuống, siết chặt Khương Điềm trong vòng tay, cảm giác như cả thế giới đều nằm gọn trong lòng.
Cả buổi chiều hôm ấy, trợ lý Lưu không dám bén mảng đến văn phòng một bước.
Anh cũng chẳng dám quy kết gì cho Khương Điềm – tính khí tổng tài vốn khó lường, trước đó lại vừa phát hỏa. Lưu trợ lý chỉ có thể âm thầm hiểu rằng: hôm nay, sếp không muốn làm việc.
Đến giờ tan sở, anh lập tức chuồn mất.
Còn Kỷ Phi Hàn thì sao?
Anh đang nắm tay Khương Điềm, vui vẻ đi ra bãi đỗ xe, trên mặt tràn đầy thỏa mãn, như vừa hoàn thành một việc hệ trọng của đời người.
Nơi xa, có tiếng rắc rất khẽ – một chiếc máy ảnh vừa lặng lẽ ghi lại khoảnh khắc ấy.