Đầu tiên là móng tay, sau đó là nhãn cầu, Lâm Giác tò mò không biết tiếp theo đối phương sẽ gửi cho bọn họ thứ gì. Hiềm nỗi trong nhà chỉ có một mình cô là cảm thấy thế, mấy người còn lại mặt kiểu "Sư bá mở hộp thì tôi sẽ đi chỗ khác."
"Nếu không phải móng tay và mắt của người thì thú vị phết mà?" Lâm Giác tỏ vẻ oan ức, cô giận dỗi hỏi Chu Gia Ngư, "Bình Nhỏ, cậu có muốn chia sẻ niềm vui này với tôi không?"
Chu Gia Ngư ôm chồn tuyết và bé người giấy, cẩn thận chọn lựa ngôn từ: "Sư bá à, tôi không cảm thấy chuyện này có gì vui."
Lâm Giác đập bàn: "Sao lại không vui?! Cậu mở một chiếc hộp bí ẩn, phát hiện bên trong là thứ cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ, cái này mà không vui thì cái gì vui?!"
Chu Gia Ngư: "..." Mắt và móng tay cũng tính là "vui" hả?!
Biểu cảm của Lâm Giác kiểu "đứng trên đỉnh vinh quang một mình thật cô đơn". Cuối cùng do chẳng ai muốn khui hàng với cô cả, Lâm Giác bèn ôm lấy chồn tuyết, bảo khi nào có bưu phẩm sẽ dắt Tiểu Hoàng theo, mỗi lần như thế nó sẽ được ở lại đây thêm 3 tháng.
Tiểu Hoàng chẳng thiết sống nữa, đôi mắt to bằng hạt đậu chết lặng. Nhưng nó không thể chống lại sự quyến rũ của việc được gia hạn thời gian, chỉ đành đau khổ rúc vào salon, trông như vừa bị Lâm Giác hành hạ. Chu Gia Ngư tội nghiệp thay cho nó nhưng cũng không giúp được gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play