Việc một chất tử sống đến già nơi đất khách cũng chẳng phải chuyện hiếm. Với thực lực hiện tại của nước Ngụy, Ân Qua Chỉ quả thực rất khó có ngày quay về, Phùng Sâm cũng không lấy làm lạ. Có điều, hắn thấy khó hiểu chính là: tại sao điện hạ lại cao hứng đến vậy? Lẽ nào không phải sớm đã nên đoán được rồi sao?
Tâm tư người đứng trên cao, hạng người như bọn họ chẳng thể suy đoán. Phùng Sâm đỡ Thái tử lên xe, cũng không hỏi gì thêm.
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh đi xa, Phong Nguyệt vừa nhai hạt óc chó vừa lắng nghe động tĩnh. Đợi đến khi không còn tiếng động nào, nàng mới nheo mắt cười, nghiêng đầu nhìn Ân Qua Chỉ, hỏi:
“Công tử, có thưởng không?”
Hắn đưa tay nhét một miếng nhân óc chó vào miệng nàng, mặt không đổi sắc đáp:
“Thưởng cho ngươi đấy.”
“Chỉ thế thôi à?” Nàng há miệng ăn xong, hơi bất mãn:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play