Tống Nhược Từ và các tiểu thư không vào trong, bịt miệng mũi đứng ở sân nhìn vào, giọng đầy hả hê:
“Biết vậy thì lúc trước đừng mạnh miệng. Giờ thì hay rồi, bị lôi ra chịu gia pháp! Tưởng đâu điện hạ sẽ ra tay cứu giúp, ai ngờ không những không cứu, còn bảo nàng ta đi quét khách phòng. Thật đúng là đáng thương.”
Giọng điệu châm chọc lượn mười tám vòng, vang lên bên tai khiến Phong Nguyệt chẳng biết nên khóc hay cười.
Phùng Hoài Mộng thì thầm:
“Gia pháp trong phủ tướng quân nặng thật đấy. Nếu cô ta bị đánh chết thì sao?”
“Liên quan gì chứ? Là cô ta tự mình đánh cược, người thi hành gia pháp cũng không phải chúng ta.” Tống Nhược Từ cười tươi rói, sai người mang thêm ghế, ngồi xuống cùng hai vị tiểu thư kia tiếp tục ăn hạt dưa hóng chuyện.
Trong khách phòng, có rất nhiều dấu chân lộn xộn, chắc là do Dịch Quốc Như hoặc ai đó từng vô tình vào đây. Nhưng nhìn kỹ thì kệ hoa, giường nằm đều phủ bụi, không hề có dấu tay nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play