Đối phó với loại đàn ông kín miệng đến chết như Ân Qua Chỉ, quanh co là vô dụng, cứ phải mặt dày nói thẳng ra, càng mặt dày hắn lại càng thấy sảng khoái.
Quả nhiên, lời vừa dứt, vị đại hoàng tử họ Ân đã giơ tay, tự mình gỡ chiếc hoa đăng treo ở cửa tiệm xuống, tiện tay đưa một thỏi bạc vụn, rồi liếc nàng một cái: “Thưởng cho ngươi đấy.”
“Đa tạ công tử thưởng!” Phong Nguyệt khẽ nhún gối, tay ôm lấy chiếc hoa đăng, cười tít mắt nghiêng người lại gần: “Đã thưởng rồi thì công tử chi bằng đi cùng nô gia ra bờ sông thả đèn? Có đầu có cuối mà.”
Liếc về phía bờ sông, Ân Qua Chỉ chau mày: “Đông người quá.”
“Vậy ta đi chỗ vắng người hơn.” Phong Nguyệt kiễng chân nhìn hai bên bờ hào thành, chỉ vào một góc đèn đóm thưa thớt phía xa: “Bên đó là được.”
Phụ nữ thật phiền phức! Ân Qua Chỉ nhíu mày rõ ràng tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nhưng vẫn đưa mắt quét một lượt bờ sông rồi cùng nàng đi qua đó.
Lúc hai người vừa cất bước, bên bờ sông lại càng đông người. Các cô nương xếp hàng chờ thả đèn, phía trước có kẻ lề mề, khiến phía sau la ó. Có người còn vô tình làm ướt váy, cãi nhau om sòm, rất chi là nhức đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT