Thân nữ nhi yếu mềm, thật sự yếu mềm sao? Hắn sống hơn hai mươi năm, chưa từng có ai dám uy hiếp hắn như vậy! Đáng hận hơn nữa là, sự uy hiếp này hắn lại phải nuốt trôi!
Cùng là người nước Ngụy, nàng có thể đoán được suy nghĩ của hắn, dù chỉ dựa vào phán đoán cũng có thể trúng vài phần, sau đó ngọc nát đá tan, nàng chết rồi, hắn cũng đừng mong tiếp tục toan tính đại sự.
“Ngươi như thế, cũng xứng là người Ngụy sao?”
Giọng nói ấy bình thản nhưng chất chứa oán hận, khiến Phong Nguyệt giơ tay áo che miệng cười càng rạng rỡ, mắt cong như vầng trăng khuyết: “Nô gia là bèo trôi, không rễ.”
Ai mà chưa từng yêu nước như sinh mệnh, nhưng cả nhà nàng đã đem máu nóng tưới lên đài xử trảm, giờ còn nói gì đến người Ngụy?
Nước Ngụy với nàng bây giờ, chẳng còn chút ý nghĩa nào. Cái gọi là trung quân ái quốc của lão cha cứng đầu, nô gia chẳng thừa hưởng lấy nửa phần, sao hả, muốn cắn nàng à?
Nhìn nàng bằng ánh mắt chán ghét, trong mắt Ân Qua Chỉ cuồn cuộn mây đen.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT