Cảm thấy ánh mắt của nha hoàn kia không mấy thân thiện, Phong Nguyệt khẽ cười: “Ta là người của Mộng Hồi Lâu, được cô nương chiếu cố nhiều, lại nghĩ nàng không thân không thích, nên đến thăm một chút.”
Trong mắt nha hoàn thoáng hiện vẻ khinh bỉ, miễn cưỡng nở nụ cười, dẫn nàng đi đến một ngã rẽ rồi nói: “Nô tỳ còn có việc khác, cô nương đi thẳng mấy bước nữa, thấy một viện nhỏ, vào đó là được.”
Phong Nguyệt nhướng mày: “Ngươi chẳng phải là nha hoàn của cô nương Hà Sầu sao?”
Nha hoàn kia chỉ cúi mình thi lễ, rõ ràng chẳng có hứng thú nói nhiều, quay người bỏ đi luôn.
Phong Nguyệt le lưỡi, ôm hộp quà đứng nhìn bóng lưng nàng ta một lúc, rồi men theo con đường chỉ dẫn mà đi.
Phủ Đô úy nhìn bên ngoài thì có vẻ không lớn, ai ngờ bên trong lại như một thế giới khác, lầu các liên tiếp, viện sau nối viện trước, tráng lệ khác thường.
Nhưng đi thêm vài bước nữa, lại tới một viện nhỏ trông đã cũ kỹ, cửa viện khép hờ, không thấy một gia nhân nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT