“Ngài quá khen rồi.” Phong Nguyệt cười không biết xấu hổ: “Tất cả chỉ là trùng hợp thôi, thần thiếp cũng đâu cố tình chiêu mộ một đống thần phật như vậy.”
Ân Qua Chỉ im lặng, ánh mắt lấp lánh suy tư. Để Kim mama đi cùng sứ đoàn đến Tề quốc, nếu chọn đúng thời điểm, đúng là có thể mang lại lợi ích cho Ngụy quốc. Nhưng con nhóc này đề xuất như vậy, tám phần là muốn giúp Kim mama xả giận.
Loại chuyện một công đôi việc như thế, hắn từ trước đến nay luôn rất sẵn lòng.
Suy nghĩ một lát là đã có chủ ý, Ân Qua Chỉ thở ra nhẹ nhõm: “Có nàng giúp đỡ, trẫm thật sự thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.”
Thật sao? Đôi mắt Phong Nguyệt sáng bừng lên, vui vẻ vỗ vai hắn: “Không có chi! Chúng ta là người chung một thuyền mà! Thần thiếp đi múc thêm cho ngài một bát canh nhé?”
Đưa cái bát trống cho nàng, Ân Qua Chỉ gật đầu: “Múc hai bát đi, có vẻ nàng vẫn chưa ăn no.”
Nhìn cái bát bị mình ăn sạch không còn gì, Phong Nguyệt mặt đỏ bừng, cười hì hì rồi cầm bát đi ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play