Phong Nguyệt nhướng mày: “Xa vậy mà các nàng ấy cũng muốn đến sao?”
“Chịu ơn của nương nương quá nặng, cho dù thế nào các nàng ấy cũng nhất định phải đến.” Kim ma ma gật đầu: “Chỉ là các nàng ấy rất lo cho nương nương, đã phi ngựa gửi thư tới, dặn bằng mọi giá phải giữ nương nương lại đợi các nàng.”
Cùng là những người đã báo thù xong, chẳng còn tiếc nuối gì, Hà Sầu và Đoạn Huyền hiểu rõ nhất Phong Nguyệt lúc này sẽ muốn làm gì. Khi bọn họ từng có ý định tìm cái chết sau khi rửa được mối hận lớn, chính nàng là người đã giữ họ lại. Nhưng đến lượt nàng, thì ai sẽ giữ?
Người đời là vậy, khuyên được người khác, nhưng không buông nổi chính mình. Vì vậy, ngay khi nhận được thư của Ân Qua Chỉ, hai nàng ấy đã vội vã lên đường về nước Ngụy. Chuyện nàng được lập làm hậu, đối với họ không hề quan trọng — họ chỉ muốn giữ nàng lại, sống tiếp.
Người bên cạnh nàng bây giờ, có lẽ cũng vì lý do ấy, nên mới dẫn cả đám người vào cung, rồi còn để Kim ma ma nói ra những lời kia.
Phong Nguyệt nghiêng đầu liếc nhìn gương mặt điềm tĩnh của Ân Qua Chỉ, lòng bỗng mềm xuống, cụp mắt đáp khẽ: “Được, ta đợi các nàng ấy.”
Như nhẹ nhõm hẳn ra, Ân Qua Chỉ đứng dậy nói: “Trẫm còn việc, không tiện ở lâu, lui về tiền điện trước. Linh Thù, trông chừng nương nương.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT