Vui được lúc nào hay lúc ấy, như vậy, cho dù sau này có trở mặt thành thù, hắn cũng có thể nhớ đến nàng vài điều tốt đẹp.
Nghĩ lại, nàng thật sự có lỗi với người này. Người ta nàng cũng đã ngủ rồi, cũng lừa rồi, cuối cùng còn định giết cha người ta xong rồi tự sát, hắn có muốn báo thù cũng chẳng biết trút lên ai, chắc tức đến mức phải roi xác nàng mất? Phong Nguyệt bật cười, mặc kệ hắn nắm tay mình, lim dim mắt nghĩ, nếu con người thật sự có kiếp sau thì tốt biết mấy. Kiếp sau nàng muốn không thù không oán với hắn, nếu hắn là công tử quyền quý, nàng sẽ làm sơn tặc bắt hắn về nhà. Hắn là thường dân, nàng sẽ là tiểu thư khuê các đón hắn vào cửa!
“Làm sao vậy?” Thấy nụ cười kỳ quái trên mặt nàng, Ân Qua Chỉ nhíu mày: “Lại đang nghĩ mưu ma chước quỷ gì đấy?”
“Không có đâu.” Nàng nghiêng đầu tựa lên vai hắn, thở ra một hơi, mỉm cười: “Nô gia đột nhiên muốn hỏi, Quan Chỉ nói ba năm nay ngài vẫn luôn tìm người, người đó là nô gia sao?”
Nhắc đến chuyện này, Ân Qua Chỉ hừ lạnh một tiếng, siết tay nàng chặt hơn một chút, rồi lại buông ra, tháo chiếc nhẫn ngọc trên tay mình, đeo vào ngón cái của nàng.
“Ba năm trước nàng nói, muốn ta cho nàng một món đồ làm kỷ niệm.” Hắn trầm giọng nói: “Lúc đó ta không cho.”
Phong Nguyệt chớp mắt cười khẽ, bóp mũi mình, cố tình bắt chước giọng quái lạ: “Không biết ngày nào phải cáo biệt điện hạ, chẳng hay có thể xin điện hạ tặng một vật, lấy làm niệm tưởng?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play