Tiếng gào của Triệu Húc thê lương đến cực điểm, khàn giọng rống lên, oán khí xộc tận trời:
“Vi thần không có ý mưu hại quân vương! Vi thần không có! Là gian thần hãm hại ta, là gian thần hãm hại ta!”
Phong Nguyệt mỉm cười, chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái vô cùng, cơn tức nghẹn nơi ngực như được giải tỏa phân nửa.
Năm xưa Triệu Húc giảo hoạt biết bao, dùng lời hoa mỹ mê hoặc quân vương, cầu lấy phú quý cho bản thân, hại Quan gia bị tru di cả nhà! Nay chết oan trên chính pháp trường năm xưa, mới thực sự gọi là báo ứng. Ai bảo hắn chết vì pháp luật? Nàng cứ muốn hắn phải chết bởi chính tội nghiệt mà hắn từng gán cho người khác!
Đáng tiếc nàng không thể lên tiếng. Nếu nói được, thật sự rất muốn hỏi hắn một câu.
“Cảm giác quỳ nơi pháp trường mà người Quan gia từng nếm trải, ngươi đã nếm qua chưa?”
Một bộ long bào trắng ba trảo quét qua trước mặt Triệu Húc, giọng nói lạnh lẽo như sương thu vang lên giữa pháp trường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT